“Ai nói với cậu là tôi sợ chứ?”, Chu Dương lại tát thêm một cái.
“Ông đây bảo cậu dừng lại, chỉ vì cảm thấy vừa nãy đánh cậu quá nhẹ, hiểu chưa?”
“Cậu cho rằng nơi này muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao? Trước khi ông đây chưa đồng ý, cậu chỉ có thể bị đánh, không có lựa chọn nào khác”.
Sau khi nói xong, Chu Dương nhấc chân đá hắn vào tường.
Sức mạnh của cú đá này rất mạnh, dùng khoảng 1% sức mạnh của Chu Dương, Lưu Khánh Siêu bay ra ngoài, đập mạnh vào tường và nôn ra máu.
Sau khi hắn bò dậy khỏi mặt đất, sắc mặt không dám tin nhìn Chu Dương: “Chu Dương, cậu muốn thế nào!”
“Tôi đã bỏ đi rồi, sao cậu lại đánh tôi?”
“Đánh cậu? Đánh cậu cần lí do sao?”, Chu Dương chế nhạo, nhìn khuôn mặt xấu xí và giơ tay tát thêm một cái.
Anh nhớ ra, Lưu Khánh Siêu và những người bạn của hắn lúc nhỏ cũng ức hiếp anh như vậy.
Bọn họ thường xuyên trêu đùa anh, nói mẹ của anh là góa phụ, sau khi anh thật sự tức giận thì bọn họ vây quanh anh với sắc mặt u ám và đánh anh một trận tàn nhẫn.
Sau khi anh khóc sướt mướt thì bọn họ lại cười đùa và tản ra, cười rất ngây thơ… ngây thơ cái con khỉ á!
Lúc Chu Dương nghĩ đến nụ cười của bọn họ, cảm thấy trong lòng trào dâng một nỗi uất ức.
Một mình Chu Dương đứng chỗ cũ với nước mắt và máu chảy đầm đìa, dùng ánh mắt thù hận nhìn mấy người bạn cùng trang lứa trước mặt.
Gương mặt của bọn chúng lại nở nụ cười nham hiểm, giống như ác quỷ đến từ địa ngục, vừa cười vừa ném đá vào Chu Dương, lúc Chu Dương đi ngang qua từng người, các hướng khác cũng ném đá qua, kèm theo một trận chửi rủa.
Thì ra là cảm giác này?
Ban đầu Chu Dương đã quên hết những chuyện này, vì thế lực của anh quá lớn, không thể nhớ những chuyện nhỏ nhặt.
Nhưng sự khiêu khích của Lưu Khánh Siêu lần này khiến anh nhớ lại tất cả.
Nếu nói là thù dai thì thật ra Chu Dương không quá để ý, nhưng anh cảm thấy vẫn nên dạy dỗ đám người xấu tính này.
Chu Dương chế giễu nâng cằm Lưu Khánh Siêu, nhìn thẳng vào hắn và nói: “Nào, nói xem cảm nhận bây giờ của cậu thế nào?”
“Thoải mái không?”
“Thoải mái cái con khỉ!”, cuối cùng Lưu Khánh Siêu cũng không nhẫn nhịn được, lúc trước Chu Dương bị hắn tùy ý ức hiếp giẫm đạp dưới chân, bây giờ lại lần lượt khiêu khích hắn!
Điều này khiến hắn thật sự không thể chấp nhận!
Bất kể ra sao, cũng cần phải phản kháng!
Hắn đột ngột đứng đậy, xông thẳng vào Chu Dương.
Nhưng hắn chưa tiếp cận Chu Dương đã bị anh đánh bay.
Đùa gì vậy, bây giờ Chu Dương là hoàng đế võ giả!
Không ai có thể tùy ý tiếp cận hoàng đế võ giả, Lưu Khánh Siêu là cái thá gì?
Nếu không phải Chu Dương cố ý kiềm chế sức mạnh thì tên này sớm đã bị đánh chết!
Tát xong một cái, Chu Dương đi thẳng đến giẫm vào đầu của hắn, lạnh lùng nói: “Thế nào? Còn muốn đánh tôi nữa không?”
“Đến đây, đánh tôi đi! Anh đứng dậy đánh tôi đi!”
Giọng nói của Chu Dương ngập tràn sự khiêu khích.
Còn Lưu Khánh Siêu bị giẫm đầu xuống đất, căn bản không cử động được.
Cảm giác này khiến hắn sụp đổ, đây là ức hiếp người quá đáng!
“Cậu có giỏi thì để tôi đứng lên”, Lưu Khánh Siêu chật vật rống lên.
“Ha ha, đừng nói tôi có dũng khí hay không, ông đây không muốn cho cậu đứng dậy, cậu có thể làm gì được chứ?”
Chu Dương không nói nên lời, anh cảm thấy tư duy của tên Lưu Khánh Siêu này giống như một đứa trẻ?
Giống như biểu cảm của thằng nhóc lúc đánh nhau.
Chu Dương lại đá vào bụng hắn một cách tàn nhẫn, sau cú đá này, Lưu Khánh Siêu ôm bụng quằn quại đau đớn, cơ thể cuộn tròn như một con tôm.
“Đến đây, bây giờ tôi tha cho cậu, đứng lên đánh tôi đi!”
“Chu Dương! Tôi chưa xong với cậu đâu”, Lưu Khánh Siêu gầm gừ trong đau đớn.
“Chưa xong, vậy rốt cuộc cậu muốn thế nào?”, Chu Dương nghĩ ngợi một lúc, dùng chân hất cánh tay đang ôm bụng của hắn.
Sau đó giẫm mạnh xuống đất, tiếng gãy xương chợt vang lên.
Lưu Khánh Siêu lại hét lên thảm thiết như một con lợn sắp chết.
“Ồn ào”, Chu Dương lạnh lùng nói: “Còn dám kêu hả, có tin tôi giẫm đứt cánh tay còn lại của cậu không?”
Câu nói này khiến Lưu Khánh Siêu câm như hến, không dám hé răng nửa lời, chỉ dùng vẻ mặt hoảng sợ nhìn Chu Dương.
“Nhìn gì mà nhìn? Phục chưa?”, Chu Dương hỏi. Lưu Khánh Siêu gật đầu lia lịa, trên trán chảy mồ hôi lạnh.
Chu Dương quá đáng sợ!
Khí thế đáng sợ và thủ đoạn tàn nhẫn tựa như hành vi của một vị bạo chúa, đây thật sự là Chu Dương năm đó bị hắn tùy ý ức hiếp sao?
Không, bất kể Chu Dương có phải là Chu Dương trước đây hay không đều không quan trọng, vì Lưu Khánh Siêu nhận ra, nếu bây giờ hắn không chạy, sợ rằng sẽ ở lại đây mãi mãi.
Bây giờ nhìn ánh mắt lạnh lùng của Chu Dương, hắn đột nhiên có cảm giác nếu Chu Dương muốn thì có thể dễ dàng giết chết hắn.
Cho nên, bất kể Chu Dương trở nên bộ dạng này hay là đổi thành một người khác, chuyện quan trọng nhất là phải chạy thật nhanh!
Tiếp theo bất kể Chu Dương nói gì hắn đều gật đầu, chịu đựng vết thương dày đặc trên người và nỗi đau do gãy tay gây ra, hắn bò dậy dập đầu trước mặt Chu Dương.
“Tôi phục, đại ca Chu Dương, cậu tha cho tôi một lần, tôi thật sự sai rồi, tôi không nên hung hăng như vậy”, Lưu Khánh Siêu hết sức lo sợ nói: “Lúc nhỏ là tôi không đúng, tôi không nên ức hiếp cậu”.
“Cũng không nên cảm thấy bây giờ cậu vẫn dễ ức hiếp, tôi sai rồi, cậu cứ coi tôi là không khí đi!”
Lưu Khánh Siêu nói xong liền òa khóc, con người có lúc rất kì lạ, lúc bạn gặp phải chuyện gì hoảng sợ hoặc oan trái, nếu như không nói ra mà chỉ nghĩ trong lòng, có lẽ sẽ không khóc.
Nhưng chỉ cần nói ra, sẽ mất kiểm soát cảm xúc, rất có khả năng sẽ khóc thành tiếng.
Lưu Khánh Siêu chính là như vậy, trong lòng nghĩ đến Chu Dương đáng sợ, bây giờ nói ra liền òa khóc nức nở.
Nhìn thấy một người trưởng thành quỳ trước mặt mình khóc lóc thảm thiết, Chu Dương cảm thấy buồn nôn.
Người anh em, rốt cuộc cậu đang khóc gì đấy, chơi không lại sao?
Nếu không muốn khóc thì lúc đầu đừng ngông cuồng như vậy chứ!
Vì cậu đã làm chuyện sai trái nên phải trả giá, khóc lóc có thể trả giá cho chuyện này sao?
Trong lòng rất khinh thường hành vi này, nhưng Chu Dương cũng lười so đo với hắn, sau đó anh thả hắn đi.
Không thì có thể làm gì? Suy cho cùng anh vẫn không thể giết chết hắn.
“Ông đây bảo cậu dừng lại, chỉ vì cảm thấy vừa nãy đánh cậu quá nhẹ, hiểu chưa?”
“Cậu cho rằng nơi này muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao? Trước khi ông đây chưa đồng ý, cậu chỉ có thể bị đánh, không có lựa chọn nào khác”.
Sau khi nói xong, Chu Dương nhấc chân đá hắn vào tường.
Sức mạnh của cú đá này rất mạnh, dùng khoảng 1% sức mạnh của Chu Dương, Lưu Khánh Siêu bay ra ngoài, đập mạnh vào tường và nôn ra máu.
Sau khi hắn bò dậy khỏi mặt đất, sắc mặt không dám tin nhìn Chu Dương: “Chu Dương, cậu muốn thế nào!”
“Tôi đã bỏ đi rồi, sao cậu lại đánh tôi?”
“Đánh cậu? Đánh cậu cần lí do sao?”, Chu Dương chế nhạo, nhìn khuôn mặt xấu xí và giơ tay tát thêm một cái.
Anh nhớ ra, Lưu Khánh Siêu và những người bạn của hắn lúc nhỏ cũng ức hiếp anh như vậy.
Bọn họ thường xuyên trêu đùa anh, nói mẹ của anh là góa phụ, sau khi anh thật sự tức giận thì bọn họ vây quanh anh với sắc mặt u ám và đánh anh một trận tàn nhẫn.
Sau khi anh khóc sướt mướt thì bọn họ lại cười đùa và tản ra, cười rất ngây thơ… ngây thơ cái con khỉ á!
Lúc Chu Dương nghĩ đến nụ cười của bọn họ, cảm thấy trong lòng trào dâng một nỗi uất ức.
Một mình Chu Dương đứng chỗ cũ với nước mắt và máu chảy đầm đìa, dùng ánh mắt thù hận nhìn mấy người bạn cùng trang lứa trước mặt.
Gương mặt của bọn chúng lại nở nụ cười nham hiểm, giống như ác quỷ đến từ địa ngục, vừa cười vừa ném đá vào Chu Dương, lúc Chu Dương đi ngang qua từng người, các hướng khác cũng ném đá qua, kèm theo một trận chửi rủa.
Thì ra là cảm giác này?
Ban đầu Chu Dương đã quên hết những chuyện này, vì thế lực của anh quá lớn, không thể nhớ những chuyện nhỏ nhặt.
Nhưng sự khiêu khích của Lưu Khánh Siêu lần này khiến anh nhớ lại tất cả.
Nếu nói là thù dai thì thật ra Chu Dương không quá để ý, nhưng anh cảm thấy vẫn nên dạy dỗ đám người xấu tính này.
Chu Dương chế giễu nâng cằm Lưu Khánh Siêu, nhìn thẳng vào hắn và nói: “Nào, nói xem cảm nhận bây giờ của cậu thế nào?”
“Thoải mái không?”
“Thoải mái cái con khỉ!”, cuối cùng Lưu Khánh Siêu cũng không nhẫn nhịn được, lúc trước Chu Dương bị hắn tùy ý ức hiếp giẫm đạp dưới chân, bây giờ lại lần lượt khiêu khích hắn!
Điều này khiến hắn thật sự không thể chấp nhận!
Bất kể ra sao, cũng cần phải phản kháng!
Hắn đột ngột đứng đậy, xông thẳng vào Chu Dương.
Nhưng hắn chưa tiếp cận Chu Dương đã bị anh đánh bay.
Đùa gì vậy, bây giờ Chu Dương là hoàng đế võ giả!
Không ai có thể tùy ý tiếp cận hoàng đế võ giả, Lưu Khánh Siêu là cái thá gì?
Nếu không phải Chu Dương cố ý kiềm chế sức mạnh thì tên này sớm đã bị đánh chết!
Tát xong một cái, Chu Dương đi thẳng đến giẫm vào đầu của hắn, lạnh lùng nói: “Thế nào? Còn muốn đánh tôi nữa không?”
“Đến đây, đánh tôi đi! Anh đứng dậy đánh tôi đi!”
Giọng nói của Chu Dương ngập tràn sự khiêu khích.
Còn Lưu Khánh Siêu bị giẫm đầu xuống đất, căn bản không cử động được.
Cảm giác này khiến hắn sụp đổ, đây là ức hiếp người quá đáng!
“Cậu có giỏi thì để tôi đứng lên”, Lưu Khánh Siêu chật vật rống lên.
“Ha ha, đừng nói tôi có dũng khí hay không, ông đây không muốn cho cậu đứng dậy, cậu có thể làm gì được chứ?”
Chu Dương không nói nên lời, anh cảm thấy tư duy của tên Lưu Khánh Siêu này giống như một đứa trẻ?
Giống như biểu cảm của thằng nhóc lúc đánh nhau.
Chu Dương lại đá vào bụng hắn một cách tàn nhẫn, sau cú đá này, Lưu Khánh Siêu ôm bụng quằn quại đau đớn, cơ thể cuộn tròn như một con tôm.
“Đến đây, bây giờ tôi tha cho cậu, đứng lên đánh tôi đi!”
“Chu Dương! Tôi chưa xong với cậu đâu”, Lưu Khánh Siêu gầm gừ trong đau đớn.
“Chưa xong, vậy rốt cuộc cậu muốn thế nào?”, Chu Dương nghĩ ngợi một lúc, dùng chân hất cánh tay đang ôm bụng của hắn.
Sau đó giẫm mạnh xuống đất, tiếng gãy xương chợt vang lên.
Lưu Khánh Siêu lại hét lên thảm thiết như một con lợn sắp chết.
“Ồn ào”, Chu Dương lạnh lùng nói: “Còn dám kêu hả, có tin tôi giẫm đứt cánh tay còn lại của cậu không?”
Câu nói này khiến Lưu Khánh Siêu câm như hến, không dám hé răng nửa lời, chỉ dùng vẻ mặt hoảng sợ nhìn Chu Dương.
“Nhìn gì mà nhìn? Phục chưa?”, Chu Dương hỏi. Lưu Khánh Siêu gật đầu lia lịa, trên trán chảy mồ hôi lạnh.
Chu Dương quá đáng sợ!
Khí thế đáng sợ và thủ đoạn tàn nhẫn tựa như hành vi của một vị bạo chúa, đây thật sự là Chu Dương năm đó bị hắn tùy ý ức hiếp sao?
Không, bất kể Chu Dương có phải là Chu Dương trước đây hay không đều không quan trọng, vì Lưu Khánh Siêu nhận ra, nếu bây giờ hắn không chạy, sợ rằng sẽ ở lại đây mãi mãi.
Bây giờ nhìn ánh mắt lạnh lùng của Chu Dương, hắn đột nhiên có cảm giác nếu Chu Dương muốn thì có thể dễ dàng giết chết hắn.
Cho nên, bất kể Chu Dương trở nên bộ dạng này hay là đổi thành một người khác, chuyện quan trọng nhất là phải chạy thật nhanh!
Tiếp theo bất kể Chu Dương nói gì hắn đều gật đầu, chịu đựng vết thương dày đặc trên người và nỗi đau do gãy tay gây ra, hắn bò dậy dập đầu trước mặt Chu Dương.
“Tôi phục, đại ca Chu Dương, cậu tha cho tôi một lần, tôi thật sự sai rồi, tôi không nên hung hăng như vậy”, Lưu Khánh Siêu hết sức lo sợ nói: “Lúc nhỏ là tôi không đúng, tôi không nên ức hiếp cậu”.
“Cũng không nên cảm thấy bây giờ cậu vẫn dễ ức hiếp, tôi sai rồi, cậu cứ coi tôi là không khí đi!”
Lưu Khánh Siêu nói xong liền òa khóc, con người có lúc rất kì lạ, lúc bạn gặp phải chuyện gì hoảng sợ hoặc oan trái, nếu như không nói ra mà chỉ nghĩ trong lòng, có lẽ sẽ không khóc.
Nhưng chỉ cần nói ra, sẽ mất kiểm soát cảm xúc, rất có khả năng sẽ khóc thành tiếng.
Lưu Khánh Siêu chính là như vậy, trong lòng nghĩ đến Chu Dương đáng sợ, bây giờ nói ra liền òa khóc nức nở.
Nhìn thấy một người trưởng thành quỳ trước mặt mình khóc lóc thảm thiết, Chu Dương cảm thấy buồn nôn.
Người anh em, rốt cuộc cậu đang khóc gì đấy, chơi không lại sao?
Nếu không muốn khóc thì lúc đầu đừng ngông cuồng như vậy chứ!
Vì cậu đã làm chuyện sai trái nên phải trả giá, khóc lóc có thể trả giá cho chuyện này sao?
Trong lòng rất khinh thường hành vi này, nhưng Chu Dương cũng lười so đo với hắn, sau đó anh thả hắn đi.
Không thì có thể làm gì? Suy cho cùng anh vẫn không thể giết chết hắn.
/1181
|