“Mà em nghĩ nhà mình không nên đến thì phải.”
“Tính cách lão Trương thế nào thì anh cũng biết rồi đấy, mua được căn nhà mới mời chúng ta qua chơi, thực ra chẳng phải là đến để khoe à? Lại còn tổ chức họp lớp, trước đây khi chưa mua nhà sao không tổ chức họp lớp đi, mà cứ phải là lúc này?” Bạch Ngọc Lan ngồi ở hàng ghế sau càm ràm nói.
“Thì biết làm sao, đều là bạn học cũ với nhau, chẳng nhẽ lại không nể mặt ông ấy à? Lão Trương dù sao trước đây cũng là lớp trưởng lớp mình, cũng nhiệt tình với tất cả mọi người.” Trần Thủ Quốc nói với giọng có chút khó xử.
Ông ta cũng biết lần họp lớp này lão Trương chắc chắn là có mục đích khác, nhưng vì nể mặt nên ông ta cũng không thể không đi, cho nên mới bảo Sở Phàm đi siêu xe tới đón cả nhà ông ta đến, ít nhiều cũng vẫn có thể lấy được chút thể diện.
“Trước đây con trai nhà lão Trương cũng giỏi, lúc đấy cũng thích Mộng Vũ nhà mình, nhà mình nên tác thành mới phải, đều tại Sở Phàm không biết đến đúng lúc, lại đến nhà họ Trần đúng vào ba năm trước, làm lỡ chuyện cả đời của Mộng Vũ.”
“Lúc đấy nhà họ Trương mới thân với nhà mình làm sao, đến cả mẹ chúng mình cũng thích con trai lão Trương, giờ người ta đã làm CEO rồi, nghe nói thời gian tới sẽ vào làm ở tập đoàn Minh Châu, lương một năm đến cả triệu liền, thích thật......” Bạch Ngọc Lan nói với vẻ tiếc nuối, nói xong còn không quên lườm Sở Phàm một cái: “Đâu như một số người, có được tý tiền nhưng không biết là tiền đi lừa đảo hay là trúng xổ số thật nữa.”
“Mẹ, mẹ đừng nói anh Sở Phàm nữa, trên đời này làm gì có chuyện so sánh như vậy? Nhà chú Trương vốn giàu sẵn, nên tạo nhiều điều kiện và mối quan hệ cho con trai chú ấy, còn anh Sở Phàm làm gì có ai để dựa?” Trần Mộng Dao nói với giọng không cam chịu.
Sở Phàm ngồi ở ghế lái không bày tỏ thái độ gì, anh cũng chẳng thèm để ý đến mấy lời cạnh khóe của Bạch Ngọc Lan.
“Đàn ông mà vô dụng, thì đấy là nghiệp, nói gì đi nữa thì cũng chỉ là biện hộ.” Bạch Ngọc Lan dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, liên tục cười khẩy.
Trần Mộng Dao không muốn nói gì nữa, cô biết có những chủ đề nếu cứ thảo luận tiếp với mẹ cô thì cũng chỉ như tự mua mệt vào thân.
Nhưng hai năm gần đây nghe nói con trai của lão Trương đúng là làm ăn được lắm, đã ngồi lên chức CEO của một công ty nào đó, thu nhập một năm đã lên tới hàng triệu, tập đoàn Minh Châu cũng muốn nhận cậu ta về làm.
Để có môi trường phát triển tốt hơn, Trương Huy, con trai của lão Trương cũng đang chuẩn bị nhảy sang tập đoàn Minh Châu rồi.
Đương nhiên chỉ là lời mà nhà lão Trương đồn ra, còn cụ thể ra sao thì người ngoài cũng không biết được, chỉ là có những lời đồn thì càng đồn càng sai lệch, bọn họ toàn tự nhiên khuếch đại sự việc ra.
Lái xe vào bên trong khu Thanh Lâm Các, là một trong những khu nhà cao cấp nhất ở đây, các căn nhà của Thanh Lâm Các luôn trong tình trạng nóng sốt, hơn nữa giá cho một mét vuông cũng rất cao, đa phần đều là mười lăm nghìn trở lên, với lại những căn nhà chung cư phổ thông hiện nay đa phần đã bán hết, giờ chỉ còn lại những căn biệt thự với giá đắt đến mức không phải người bình thường có thể mua nổi.
“Một căn ở đây cũng phải vài triệu đấy nhỉ, xem ra con trai của lão Trương đấy đúng là đã kiếm được nhiều, haiz...... nhìn nhà mình đi, đến giờ vẫn phải ở trong căn nhà chung cư được dòng họ phân chia, đến bao giờ chúng ta mới có một căn nhà lớn thuộc về chúng ta đây?” Bạch Ngọc Lan nói với giọng có chút chua xót.
Không ai đáp lại lời của bà ta, sau khi Sở Phàm đỗ xe xong, mọi người cùng đi đến tầng thứ mười lăm theo địa chỉ mà Trần Thủ Quốc đưa ra.
Mọi người đều hẹn tập chung ở nhà lão Trương, sau đó cùng đến khách sạn ăn uống. Vì lần họp lớp này có thể đưa người nhà đi, nên Trần Thủ Quốc mới đưa cả nhà đi theo.
Sau khi bước vào nhà lão Trương mới thấy căn nhà này thực sự rất rộng, ít nhất cũng phải một trăm năm mươi mét vuông trở lên.
“Lão Trương, ông giờ đúng là sướng rồi, hưởng phúc của con trai được ở trong căn nhà lớn như vậy, hai vợ chồng ông không cảm thấy trống trải quá sao?” Trần Thủ Quốc nói với giọng trêu đùa.
Năm người nhà họ Trần quan sát phòng khách một lượt, căn nhà được trang trí hoàn thiện vô cùng xa hoa, ít cũng phải mấy trăm nghìn ấy chứ.
“Biết làm sao được, con trai giỏi giang thì chúng tôi được thơm lây, ha ha ha......” Trương Quý thấy Trần Thủ Quốc đến, cười ha ha đón vào, ánh mắt nhìn sang Sở Phàm rồi lộ ra một vẻ nghi hoặc.
“Đây chẳng phải là Sở Phàm à? Vẫn ở nhà họ Trần của ông sao? Tôi cứ tưởng bị nhà họ Trần đuổi đi từ lâu rồi chứ, nói thật là nhà ông cũng giỏi chịu đựng đấy, nuôi thằng ranh này hai ba năm đúng không? Vẫn nuôi tiếp cơ á? Tôi bảo này, tôi thấy tiếc cho Mộng Vũ nhà ông đấy.” Trương Quý liến thoắng luôn mồm, trong câu nói không giấu nổi vẻ chế nhạo và cười trên nỗi đau của người khác.
Trần Thủ Quốc biết ngay đối phương sẽ mượn cơ hội này để rêu rao ông ta, nhưng không ngờ là vừa mới vào nhà đã không nể mặt ông ta thế này.
Sắc mặt ông ta đột nhiên cảm thấy gượng gạo lúng túng, không biết nên phải trả lời câu nói của Trương Quý ra sao.
“Mộng Vũ nhà tôi bỏ cậu ta lâu rồi, giờ cậu ta đang theo đuổi Mộng Dao.” Bạch Ngọc Lan tiếp lời.
“Cái gì? Tôi bảo này, bậc làm bố mẹ của hai người cũng chán quá đấy, để cho thằng ranh này làm hỏng cuộc đời Mộng Vũ nhà hai người, giờ lại để cậu ta làm hại Mộng Dao? Hai người thế này có khác nào đẩy hai cô con gái của mình vào hố lửa không chứ?” Trương Quý cảm thấy không dám tin, trong giọng nói có chút tức giận.
Trước đó con trai ông ta cũng có dặn ông ta một câu, nếu nhà họ Trần đến thì bảo ông ta nói giúp chuyện con trai ông ta với Mộng Dao, giờ Mộng Dao cũng lớn rồi, lại xinh đẹp, thậm chí còn xinh xắn hơn cả chị gái Mộng Vũ của cô ấy nữa, chắc là đợt trước Trương Huy nhìn thấy Mộng Dao nên trong lòng rung động, ai biết đâu Sở Phàm giờ lại đi yêu Mộng Dao thế này? Thế có khác gì cố tình chọc tức nhà họ Trương của ông ta không chứ?
“Cháu yêu ai thì chắc chưa tới lượt chú phải lo nhỉ?” Sở Phàm cười nói.
Trương Quý trố mắt nhìn: “Không biết thân biết phận, thì cả đời cũng chỉ thế này thôi.”
“Ngày trước con trai tôi thích Mộng Vũ nhà hai người, nếu để Mộng Vũ gả cho con trai tôi, thì giờ thiếu thì biệt thự với xe hơi? Còn được sống một cuộc sống vinh hoa phú quý, lão Trần, giờ thì hối hận rồi chứ hả?”
“Ông xem căn nhà một trăm bảy mươi mét vuông này là con trai tôi mua cho hai vợ chồng tôi đấy chứ.”
Vừa nói Trương Quý vừa khoe khoang.
“Cũng chỉ là một căn nhà thôi mà, giờ có ai là không có nhà mà ở đâu?” Sở Phàm cười.
“Cậu nói leo cái gì đấy? Đây là nhà trong Thanh Lâm Các, có nói thì cậu cũng không hiểu, căn nhà này của tôi, cậu có làm thuê hai kiếp cũng chưa chắc mua nổi.” Trương Quý cười khẩy.
“Vậy sao? Rất tiếc là phải nói với chú, nhà cháu đã mua nhà từ lâu rồi, to hơn, đắt hơn, xa hoa, phong cách hơn nhiều với căn này của chú, chỉ là không muốn khoe thôi.” Sở Phàm nhìn ông ta nói.
Ai muốn ra oai làm gì? Sở Phàm không hề muốn, nhưng lão già này cứ một mực không nể mặt anh, nếu đã như vậy thì Sở Phàm việc gì phải nể mặt ông ta nữa?
“Ha ha ha, chuyện cười này buồn cười thật đấy, mua nhà ở đâu thế? Không phải xây tạm căn ở quê đấy chứ?”
“Lão Trần à, ông cũng nên quản thằng ranh nói không biết nghĩ này đi, nếu không thì đừng có đưa ra ngoài mà mất mặt, hôm nay là buổi họp lớp của chúng ta, tôi cũng không muốn làm chuyện gì khiến mọi người mất vui.” Trương Quý cười với kiểu dè bỉu.
“Trùng hợp là, căn của nhà cháu cũng ở Thanh Lâm Các này.”
Chưa chờ cho Trần Thủ Quốc mở lời, Sở Phàm nói luôn.
/522
|