“Căn...... căn biệt thự trung tâm?!”
Đám người nghe thấy câu nói của nhân viên của khu tòa nhà xong, ai nấy đều tỏ vẻ sửng sốt.
Bọn họ đúng là đến để xem nhà, nhưng là vì muốn vạch trần bộ mặt thích ra oai của anh con rể nhà lão Trần kia, tiện thể vừa vùi dập bên kia, tâng bốc bên này, lấy lòng bố con nhà lão Trương một phen, cũng coi tạo mối quan hệ thân thiết trước cho nhà bọn họ đã.
Nhưng không ngờ người của Thanh Lâm Các lại muốn đưa bọn họ đến căn biệt thự trung tâm, bọn họ từng thăm dò thì biết được căn biệt thự ở trung tâm chính giữa nhất của Thanh Lâm Các là căn siêu cao cấp có giá trên trời đó! Loại căn siêu cấp như vậy bọn họ đến mơ còn không dám nói gì đến đi xem? Không may làm vỡ làm hỏng thứ gì đó thì lấy gì mà đền? Kể cả bán hết bọn họ đi cũng không đền nổi ấy chứ!
Nghĩ đến đây, mọi người ai nấy đều cho rằng anh tài xế này chắc là nhầm gì rồi.
Các loại nhà của Thanh Lâm Các đều rất nóng sốt, hàng ngày không biết bao nhiêu người đến xem nhà, biết đâu lại có một đại gia ngầm nào đó thích căn biệt thự ấy rồi chuẩn bị cho người đi xem, nhưng lại bị anh tài xế này nhầm sang bọn họ.
Đúng lúc lão Trương định lên tiếng giải thích thì con trai ông ta đi lên phía trước nói luôn:
“Các cô chú, dù sao ở đây chờ đợi cũng chán, chi bằng chúng ta cứ đi xem sao, chúng ta không cần phải phí thời gian vào cái thằng vô tích sự Sở Phàm đó, cậu ta hôm nay chắc chắn là không lôi được nhà ra, nên giờ chắc là đang sốt sắng không biết phải làm thế nào, các cô chú đừng đợi nữa, lên xe đi ngắm căn biệt thự trung tâm còn thích hơn.”
Trương Huy khoát tay một cái, trông cứ như hắn là chủ của căn biệt thự trung tâm vậy.
Mọi người nghe xong đều cảm thấy có lý, cả nhà lão Trần vốn dĩ chỉ như thằng hề trong mắt bọn họ mà thôi, hôm nay đến đây cũng chỉ là muốn vạch trần cái bộ mặt cuối cùng của nhà bọn họ, để cho bọn họ mất hết thể diện luôn, chứ cũng không phải hy vọng tên Sở Phàm đó lôi được căn nhà nào ra.
Nhưng căn biệt thự ở trung tâm xa hoa như vậy, nhỡ may làm hỏng cái gì đó thì biết làm sao?
Dường như đã đoán được sự lo lắng của mọi người, Trương Huy cười an ủi: “Mọi người không cần phải lo, nếu thật sự có làm hỏng gì đó thì cháu sẽ chịu trách nhiệm giải quyết, mọi người cứ lên xe đi, đừng để anh tài xế chờ mãi nữa.”
Hắn nghĩ rằng tuy hắn đúng là không thể mua nổi căn biệt thự ở trung tâm, nhưng nếu thật sự không may làm hỏng hóc gì đó thì chẳng lẽ hắn không đền nổi chắc? Giờ hắn là lãnh đạo cấp cao thu nhập một năm lên tới hàng triệu, nếu cho hắn thêm chút thời gian thì sớm muộn hắn cũng mua được căn biệt thự ở trung tâm này!
Trong lòng Trương Huy vô cùng sảng khoái, hắn ôm eo cô người yêu của mình rồi bước lên xe, vợ chồng lão Trương thấy như vậy trong lòng tự tin hẳn rồi cũng theo con trai mình lên xe.
“Đi đi đi, mọi người lên xe nào, chỉ là đi xem nhà thôi mà, có gì mà lo!”
Lão Trương vẫy tay gọi những người còn chưa lên xe, mọi người nghĩ cũng thấy hợp lý nên đều lên hết xe, chờ cho xe số hai đến những người còn lại cũng nhanh chóng đi lên, hai xe đi về phía trước, hướng về căn biệt thự trung tâm.
Cả quãng đường, mọi người tíu tít khen tấm tắc cảnh tượng hai bên đường, trong ánh mắt và giọng nói mang đầy sự ngưỡng mộ.
Càng đi tới gần căn biệt thự trung tâm thì cây cảnh hai bên đường lại càng đẹp hơn, với lại còn được nhìn thấy cả những ngọn núi giả và hồ nước nhân tạo, nghe được tiếng chim hót rồi tiếng nước chảy róc rách, có cảm giác như được quay về với mẹ thiên nhiên, vui vẻ sảng khoái đến bình thản.
Đúng là biệt thự ở vị trí trung tâm xa hoa nhất có khác, chỉ những tiểu cảnh được bố trí này thôi, cũng phải lên tới hàng triệu rồi.
Về phía Sở Phàm, anh ở dưới nhà họ Trần, xe Mescedes đã nổ máy sẵn, mặt mày ỉu xìu chờ Bạch Ngọc Lan và Trần Thủ Quốc đi xuống, Trần Mộng Dao ngồi bên ghế phụ, sắc mặt đầy vẻ bất lực.
Vì tin chắc rằng Sở Phàm sẽ không có căn nhà đẹp nào cả, Bạch Ngọc Lan và Trần Thủ Quốc đã chuẩn bị tâm lý trước là sẽ bị mất mặt, nhưng vẫn kiên định nói, kể cả mất mặt thì cũng phải mất mặt một cách đàng hoàng.
Cho nên hai người đó vẫn còn ở trên phòng chọn đồ đẹp và trang điểm nữa.
Bạch Ngọc Lan trau chuốt thì Sở Phàm có thể hiểu được, tuy bà ta tuổi đã tầm trung niên, nhưng dù sao cũng là phụ nữ, nhưng không ngờ rằng Trần Thủ Quốc cũng đòi trau chuốt, khiến Sở Phàm cũng phải dở khóc dở cười.
Hơn một tiếng đồng hồ, Sở Phàm mới nhìn thấy Bạch Ngọc Lan khoác tay Trần Thủ Quốc đi xuống.
Khoảnh khắc thấy hai người đó, ánh mắt Sở Phàm có hơi sáng lên, thấy Bạch Ngọc Lan mặc một chiếc váy thướt tha, trang điểm theo phong cách nghiêm túc của người trung niên, trông có chút vẻ gì đó của một người đẹp đã hết thời, dù sao có thể sinh ra được một cô con gái xinh đẹp như Trần Mộng Dao, thì Bạch Ngọc Lan hồi trẻ chắc chắn cũng là người có nhan sắc.
Trần Thủ Quốc thì mặc một bộ comple vừa vặn, phẳng phiu không hề có chút nếp nhàu nào, mái tóc trắng cũng đã được nhuộm đen từ trước đó, trông cũng trẻ hơn bảy tám tuổi.
Thấy Trần Mộng Dao nói đây là bộ đồ cưới của bố cô, không ngờ đến giờ lại lôi ra mặc.
Chờ hai người lên xe xong, Sở Phàm mỉm cười khen một câu: “Hai bác hôm nay trông vừa trẻ trung mà lại sang trọng quá ạ.”
Anh khen hai người này chủ yếu vẫn vì bọn họ là bố mẹ của Trần Mộng Dao, chỉ cần Trần Mộng Dao là người của nhà họ Trần một ngày, thì việc cưới xin của hai người họ vẫn phải thông qua Trần Thủ Quốc và Bạch Ngọc Lan.
Cho nên dù không thích hai người họ, nhưng anh vẫn cố gắng giữ mối quan hệ tốt.
Ai ngờ câu nói vừa dứt xong, ngay lập tức sắc mặc của Trần Thủ Quốc và Bạch Ngọc Lan tối sầm lại, Bạch Ngọc Lan không do dự mà lên tiếng chửi luôn: “Đồ ăn hại như mày có ý gì đấy, chế giễu chúng tao không biết xấu hổ, già rồi còn đú chứ gì?”
“Cháu không có ý đó.” Sở Phàm cười mếu.
“Vậy thì mày có ý gì, nếu không phải là mày thích thể diện, chém gió trước mặt bọn lão Trương là mày có nhà ở Thanh Lâm Các thì chúng tao đâu có bị mất mặt theo mày? Dù sao cũng sẽ bị mất mặt, vậy thì chúng tao dành thời gian trang điểm một chút, cố gắng vớt vát lại chút thể diện chẳng nhẽ lại không được à? Không ngờ mày lại châm chọc nói mát chúng tao, liệu mà tao cho ăn bạt tai bây giờ!”
Bạch Ngọc Lan tức đến tái mặt, nghiến răng nghiến lợi chửi.
Sở Phàm nhún vai tỏ vẻ bất lực, cũng chẳng muốn đôi co, rõ ràng là anh chỉ muốn khen bọn họ một câu, thế mà lại bị bọn họ không nhận ra được ý tốt, thế thì thôi vậy, anh cũng chẳng muốn nói nhiều làm gì.
“Thôi đi, đừng cãi nhau nữa, chuyện đã đến nước này rồi có chửi nữa cũng thay đổi được gì đâu?”
Trần Thủ Quốc ngồi bên cạnh nhíu mày, sắc mặt cũng buồn bực, tuy ông ta không thích chửi đổng như Bạch Ngọc Lan, nhưng trong lòng cũng có thành kiến rất nặng với Sở Phàm, nếu không phải là muốn giữ hình tượng của mình thì ông ta đã đích thân ra tay tẩn cho thẳng ranh hại bọn họ mất mặt này một trận rồi!
“Mộng Vũ đâu rồi, sao con bé vẫn chưa xuống?”
Lúc này, Trần Thủ Quốc đột nhiên phát hiện ra không thấy con gái lớn nhà ông ta đâu.
Bạch Ngọc Lan hắng giọng, lạnh lùng nói: “Mộng Vũ đâu có ngốc, ai nó chịu mất mặt cùng với chúng ta, nó đi chơi với Quách Siêu rồi.”
“Thì ra là thế, vậy cũng tốt, những nơi như vậy đừng để nó gặp thì hơn, không thì tủi thân chết, nó có tội tình gì đâu.” Trần Thủ Quốc gật gù, thở phào nhẹ một cái.
Thấy vậy, Sở Phàm cũng bất giác nhếch mày lên.
Sự quan tâm và chăm sóc của vợ chồng Trần Thủ Quốc đối với Trần Mộng Vũ đã đến mức độ không cần phải che giấu gì nữa, nhưng sự quan tâm của bọn họ dành cho Trần Mộng Dao lại gần như không có, nếu có thì chỉ là sai khiến và đánh chửi, là chị em cùng bố cùng mẹ nhưng sao lại có sự đối xử khác biệt lớn đến vậy?
Cũng không biết chuyện cho người đi điều tra trước đây đã điều tra được thông tin gì chưa.
Trước đây Sở Phàm cho người đi điều tra xem Trần Mộng Dao rốt cuộc có phải là con ruột của Trần Thủ Quốc và Bạch Ngọc Lan hay không, chắc giờ cũng sắp có kết quả rồi.
Trong lòng đang nghĩ đến chuyện này thì Sở Phàm cũng đã lái xe đến khuôn viên của Thanh Lâm Các, điều khiến Trần Thủ Quốc và Bạch Ngọc Lan kinh ngạc là bảo vệ trong khuôn viên thấy xe của bọn họ không những không chặn lại mà còn cúi người chào một cách lo lắng, giống như là nhìn thấy một nhân vật máu mặt nào vậy.
Nhưng bọn họ cũng không nghĩ nhiều, chỉ khen hệ thống quản lý của Thanh Lâm Các làm rất chuyên nghiệp.
“Sở Phàm, mày định đưa chúng tao đi đâu thế, sao còn chưa dừng xe?”
Bạch Ngọc Lan cứ tưởng Sở Phàm đang tìm chỗ đỗ xe rồi mới đưa bọn họ đi xem nhà.
Không ngờ anh không những không dừng xe mà còn đi thẳng vào bên trong Thanh Lâm Các khiến bà ta giật cả mình, tuy bà ta không mua được nhà ở Thanh Lâm Các nhưng những lúc rảnh rỗi cũng có tìm hiểu qua, ở vị trí trung tâm đắc địa nhất của Thanh Lâm Các chính là căn biệt thự trung tâm có giá đắt nhất cả khuôn viên này!
Đấy là nơi mà bọn họ có thể đến à? Sở Phàm đang muốn chết hay sao, cậu ta không sợ bị bảo vệ của Thanh Lâm Các đuổi ra ngoài ?!
/522
|