“Sở...... Sở Phàm, đây thật sự là nhà của mày sao?”
Sắc mặt của Bạch Ngọc Lan như vừa gặp ma vậy, nhưng lại hỏi một câu với giọng không can tâm.
Sở Phàm lạnh lùng nhìn bà ta một cái rồi đi thẳng đến chỗ Trần Mộng Dao đang ngây người ra ở đó, anh dịu dàng nói: “Mộng Dao, đi vào trong xem nhà của chúng mình đi.”
“Anh, anh Sở Phàm, đây là nhà của chúng mình á?”
Trần Mộng Dao lúc này mới hoàn hồn, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc.
“Em không tin à?” Sở Phàm cười với giọng cưng chiều, sau đó lấy điều khiển nhà của căn biệt thự ra đặt vào tay Trần Mộng Dao.
Thấy cảnh tượng đó, tất cả mọi người đều trố mắt nhìn, không dám tin đây là sự thật, Sở Phàm chẳng phải là một kẻ ở rể ăn hại sao, mới bị Bạch Ngọc Lan đuổi ra khỏi nhà họ Trần, sao cậu ta có thể mua được căn biệt thự ở vị trí trung tâm của Thanh Lâm Các được?
Hai bố con nhà lão Trương sượng sùng nhìn nhau, vừa rồi bọn họ còn luôn mồm nhấn mạnh Sở Phàm là một thằng ăn hại, trong từng câu nói đều thể hiện rõ sự kinh bỉ và chế giễu, cuối cùng Sở Phàm lại đập ngay căn biệt thự ở trung tâm chính giữa vào trước mặt bọn họ thế này.
Nếu người như vậy là loại ăn hại vô dụng, vậy bọn họ là gì, không bằng cả loại ăn hại vô dụng à?
Trương Huy đột nhiên nhớ tới hắn vừa to mồm trước mặt tất cả mọi người, rằng chỉ cần Sở Phàm có thể lôi được nhà ra thì hắn sẽ mua một căn đẹp hơn tặng bố mẹ ngay lập tức, giờ căn nhà của Sở Phàm đã ở trước mặt hắn đây, nhưng hắn mua được căn đẹp hơn cả căn biệt thự trung tâm này chắc?
Nghĩ vậy, mặt Trương Huy nóng bừng lên, giống như bị người khác tát liên tiếp nhiều phát vào mặt vậy, nóng ran đến bứt rứt.
Cậu ta cứ thế đưa mắt ra hiệu cho lão Trương, ý muốn nói nhân lúc mọi người không chú ý thì mau lẻn ra khỏi đây, vợ chồng lão Trương đều hiểu ý, không cần chú ý đến tham quan căn biệt thự gì nữa, bọn họ vội vàng cúi đầu nhìn trước ngó sau rồi trốn khỏi đó.
Thực ra, lúc này đúng là cũng chẳng có ai để ý đến bọn họ cả.
Sau khi đám người kia hiểu ra lần lượt đến trước mặt Sở Phàm, bắt đầu các thể loại nịnh hót.
“Sở Phàm, rốt cuộc vẫn là cậu giỏi, mua được cả căn biệt thự trung tâm này, tôi đúng là không nhìn nhầm người!”
Một người đàn ông đầu hói bụng to đi tới vỗ vai Sở Phàm nói với giọng tự hào, nhưng thực ra vừa rồi khi ông ta chế nhạo Sở Phàm thì không nể nang tí nào, những người khác cũng học theo bắt đầu nịnh nọt lấy lòng, sợ khen muộn thì sẽ khiến Sở Phàm không vui.
“Tôi cũng thấy Sở Phàm đúng là một nhân tài, mà còn hiếm có nữa, sao có thể là loại ăn hại được, chỉ trách cả nhà lão Trương bịa chuyện như thật, suýt nữa thì bị lừa!”
“Haiz, cả nhà lão Trương đâu rồi, không phải là mất mặt nên bỏ về rồi chứ, đúng là mặt dày, vừa rồi lúc nói xấu Sở Phàm với chúng tôi thì hăng thế, giờ thì không thấy mặt mũi đâu? Tôi đang định tìm bọn họ hỏi tội đây này!”
“Được rồi, so đo với loại người như vậy làm gì, bọn họ có xứng không, cháu Sở Phàm, cháu nói có đúng không nào?!”
Người ta vẫn thường nói, lời tốt đẹp nói ra không bao giờ là muộn, ban đầu Sở Phàm cũng cảm thấy hơi bực bội với đám người này, nhưng giờ nghe thấy bọn họ tâng bốc hết lời, tâm trạng của anh cũng thoải mái ngay lập tức.
Tuy biết bọn họ vì được tận mắt nhìn thấy căn biệt thự mà anh mua nên mới vậy, nhưng Sở Phàm không để tâm, được tôi luyện trong ba năm trời, anh đã quá hiểu được tâm địa của người đời, nhưng có những lúc sự lương thiện giả dối lại vẫn dễ được người khác chấp nhận hơn.
“Mọi người thôi không nói nữa, đi vào trong xem đi ạ, tham quan xong rồi chúng ta sẽ đi ăn cơm!”
Sở Phàm đứng hướng về phía mọi người, giơ tay lên vỗ hai tiếng rồi nói to.
Mọi người nghe thấy liền lôi điện thoại ra, ùn ùn đi vào trong căn biệt thự, ai nấy đều muốn nhanh tay chụp được trước rồi post lên mạng sống ảo.
Sở Phàm cười, và không hề ngăn cản bọn họ, anh kéo tay Trần Mộng Dao đang định đi vào trong căn biệt thự thì thấy có một luồng gió mạnh sạt qua.
Anh vội vàng quay đầu lại, thấy Bạch Ngọc Lan lao đến đánh mạnh vào cánh tay của Trần Mộng Dao, cánh tay trắng nõn của cô ấy ngay lập tức bị đánh tới đỏ au, chiếc điều khiển nhà cũng bị rơi xuống đất.
“Á!” Trần Mộng Dao đau quá mà kêu lên một tiếng, nhíu mày rồi nép vào trong người Sở Phàm.
“Mộng Dao, em có sao không?” Sở Phàm trong lòng vô cùng đau xót, nhìn chỗ bị đánh sưng đỏ lên, ánh mắt oán trách nhìn sang phía Bạch Ngọc Lan!
Bạch Ngọc Lan cứ thế mặc kệ, bà ta cúi người nhặt điều khiển nhà lên, nắm chặt trong tay trông như sợ người khác cướp mất vậy.
Rồi ánh mắt căm phẫn của bà ta nhìn chằm chằm vào Sở Phàm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sở Phàm, giờ ở đây không có người ngoài, tốt nhất là mày cho tao một lời giải thích, tiền mua nhà từ đâu mà có?! Nếu không chiếc điều khiển này đừng hòng lấy lại được, tao tịch thu luôn!”
“Bác dựa vào đâu tịch thu điều khiển nhà của cháu?”
Sở Phàm không thể kiên nhẫn thêm với người đàn bà này nữa, chỉ muốn tát cho bà ta mấy cái ngay lập tức.
“Không phải bác lại nghĩ căn biệt thự này là cháu dùng tiền của Mộng Dao để mua đấy chứ?” Anh cười khẩy một tiếng, hỏi với giọng có chút giễu cợt.
“Chẳng thế à?” Bạch Ngọc Lan hai tay chống nạnh rồi gân cổ nói, nhưng thực ra trong lòng bà ta cũng rất mung lung, vì bà ta cũng đâu có ngốc, căn biệt thự trung tâm này bà ta cũng hỏi dò giá cả rồi, cũng phải khoảng hai trăm triệu, hai trăm triệu đấy trời ơi! Gộp lại lợi nhuận của tất cả dự án bao nhiêu năm nay của nhà họ Trần cũng không có được nhiều đến thế!
Mua thuốc chống ung thư tuy kiếm được nhiều nhưng cũng không thể đến hai trăm triệu được! Huống hồ tối qua con ranh Trần Mộng Dao ăn cây táo, rào cây sung kia nói Sở Phàm mua cho nó căn biệt thự liền kề có giá vài triệu! Lúc đó bà ta còn coi như chuyện đùa, giờ xem ra chắc chắn là thật rồi!
Căn biệt thự trung tâm giá hai trăm triệu, căn biệt thự liền kề hơn bốn triệu!
Ôi mẹ ơi, thằng ranh này đi cướp ngân hàng rồi à? Sao nó lại có nhiều tiền đến thế?
Bạch Ngọc Lam cảm thấy như muốn ngạt thở, nhưng càng những lúc như thế này bà ta càng không được để lộ sự sợ hãi của mình, nếu không với thái độ của bọn họ đối xử với Sở Phàm bao nhiêu năm nay, Sở Phàm rất có thể sẽ đá phăng bọn họ ra ngoài, rồi sống một cuộc sống vui vẻ ung dung với Trần Mộng Dao, như thế sao được? Cho nên bà ta bắt buộc phải đứng ở thế chủ động lúc này!
Tốt nhất là dùng một vài phương pháp nào đó khiến cho Sở Phàm sẽ mãi mãi có sự ràng buộc với nhà họ Trần, nếu được như vậy thì không cần biết số tiền này từ đâu mà có, sớm muộn gì cũng sẽ bị bà ta moi móc hết thôi!
“Hờ, tiền của cháu ở đâu mà có thì có liên quan gì đến bác và nhà họ Trần không? Vừa rồi bác còn trước mặt tất cả mọi người tuyên bố nhà họ Trần các người không có liên quan gì tới cháu cơ mà, bác quên rồi à?”
Sở Phàm hỏi ngược lại với nụ cười lạnh nhạt.
Bạch Ngọc Lan sực nhớ ra, vừa rồi bà ta đúng là có nói như vậy, hơn nữa còn không chỉ nói có một lần, đột nhiên cả khuôn mặt nục nịch của bà ta đỏ bừng lên, miệng lắp bắp một hồi không nói nên lời.
Trần Thủ Quốc cũng giật mình tỉnh lại sau giây phút bàng hoàng vừa rồi, ông ta ho khan vài tiếng rồi lao về phía trước nói đỡ: “Sở Phàm, cậu đừng nói như vậy, vừa rồi bác gái cũng là vì bị cậu làm cho tức tối nên mới nói khó nghe chút, chứ bác gái cũng không có ác ý gì đâu, ai bảo cậu nói xấu Mộng Vũ như vậy?”
“Cháu nói sai sao? Khi hôn ước của cháu và Trần Mộng Vũ còn chưa được xóa bỏ, cô ta chẳng phải là có quan hệ bất chính với Quách Siêu hay sao, đi đâu cũng tay trong tay, nhiều khi còn đi qua đêm nữa? Những chuyện như vậy lẽ nào lại không phải là không giữ chuẩn mực đạo đức của người con gái à?!”
Vừa nhắc đến chuyện trước đây, giọng nói của Sở Phàm đột nhiên trở nên nóng nảy, dù sao trước đây anh quả thực cũng từng mơ ước có thể sống vui vẻ hạnh phúc với Trần Mộng vũ, nhưng tất cả những mơ ước đẹp đẽ này đều bị Trần Mộng Vũ và người nhà họ Trần tự tay hủy hoại hết!
Sắc mặt của Trần Thủ Quốc vô cùng khó coi, im lặng một hồi lâu không nói gì.
Còn Bạch Ngọc Lan lại hắng nhẹ giọng nói: “Cứ cho là Mộng Vũ có lỗi với mày thì đã sao, giờ hôn ước của hai đứa đã được xóa bỏ, cứ so đo mãi chuyện đó có ý nghĩa gì không?”
“Giờ mày muốn theo đuổi Mộng Dao, lẽ nào lại không nói rõ hết tình hình của mày cho chúng tao nghe à? Nếu không chúng tao làm sao mà yên tâm giao con gái cho mày, Mộng Dao là cành vàng lá ngọc được tao thương yêu từ nhỏ, làm sao cứ thế mà để mày lấy đi được?”
Không thể phủ nhận, sự trơ tráo của Bạch Ngọc Lan không khác gì mấy người anh em họ hàng của bà ta cả, đúng là nồi nào vung nấy. Bà ta có đối xử tốt với Trần Mộng Dao hay không chẳng nhẽ bà ta còn không biết? Lại còn cành vàng lá ngọc, vậy mà bà ta cũng thốt ra được.
Nhưng cái cớ này của bà ta cũng khá là hợp lý, Sở Phàm muốn lấy Trần Mộng Dao thì có những chuyện không thể giấu được.
“Vậy được, cháu có thể nói với hai người thân phận thực sự của cháu.” Sở Phàm nghĩ một lúc rồi vẫn quyết định nói ra sự thật: “Thân phận thực sự của cháu, thực ra là......”
“Cậu Sở, cậu Sở!”
Đúng lúc Sở Phàm chuẩn bị công khai thân phận của mình ra thì mấy nhân viên của Thanh Lâm Các chạy tới, gọi anh với sắc mặt vô cùng lo lắng.
/522
|