“Cậu chủ, cậu có chắc chắn muốn làm như vậy không?” Thái Phúc của tập đoàn Minh Châu cung kính đứng trước mặt Sở Phàm hỏi về chuyện muốn thu lại vị trí người phụ trách dự án của Trần Mộng Dao.
“Chắc chắn, cô bé Mộng Dao này quá hiền lành, không thích hợp với thương trường đấu đá lẫn nhau, chú cho người xem xem, tìm một người khác trong nhà họ Trần lên làm người phụ trách đi.” Sở Phàm ngồi trên sofa, nói với giọng hờ hững.
“Không cần cắt đứt làm ăn với nhà họ Trần sao?” Thái Phúc hỏi dò.
“Không cần đâu, tôi không muốn sau chuyện này nhà họ Trần lại mặt dày bám lấy tôi, dự án này chú cứ thực hiện đúng trình tự bình thường, hợp tác với bọn họ không cần phải cho ưu đãi hay lời lãi gì nữa, mình kiếm tiền mới là quan trọng nhất.”
“Phải rồi, vị trí người phụ trách dự án thuốc chống ung thư lần này không cần tập đoàn Minh Châu chỉ định nữa, nhưng chú làm ra một kiểu thử thách, chỉ cần trong quá trình thử thách nếu phát hiện ra người phụ trách dự án có hành vi không trung thực, thì người nào nhà họ Trần phát hiện ra chuyện đó, ngay lập tức có thể đứng lên thay thế luôn vị trí này.”
Sở Phàm nhếch miệng, lộ ra một nụ cười có vẻ hiểm độc, khiến người khác cũng phải kiêng dè.
Anh nghĩ ra cái thử thách này, không phải vì muốn nghĩ cho dự án, hy vọng người nhận vị trí này sẽ làm việc đàng hoàng hay gì đó, mà anh chỉ là muốn xem hai người Trần Văn Kiệt và Trần Mộng Vũ vì muốn tranh giành cái vị trí người phụ trách dự án này sẽ giở những trò gì với nhau thôi.
Tuy anh đồng ý với Trần Mộng Dao rằng sẽ không cắt đứt sự hợp tác giữa tập đoàn Minh Châu và nhà họ Trần, nhưng anh đâu có đồng ý để hai bên được hợp tác thuận lợi đâu. Trần Mộng Vũ chẳng phải là câu kết với Trần Văn Kiệt à? Bọn họ chẳng phải thông đồng với nhau để đối phó với Trần Mộng Dao hay sao? Giờ ném cho bọn họ cái thử thách kia, để xem bọn họ tự tàn sát nhau đến mức nào.
Tối hôm đó, nhà họ Trần nhận được thông báo của tập đoàn Minh Châu, Trần Mộng Dao đã chủ động từ bỏ vị trí người phụ trách dự án thuốc chống ung thư, điều này khiến cho Trần Văn Kiệt và Trần Mộng Vũ vui mừng khôn xiết, hai người gần như cùng lúc chạy đến căn nhà cũ của nhà họ Trần.
“Bà nội, bên tập đoàn Minh Châu thông báo rồi ạ!” Trần Văn Kiệt lao vào nhà đầu tiên, hồ hởi đến bên cạnh bà Trần mà nói.
Bà Trần rõ ràng cũng đã nhận được tin, nên lúc này mặt mày vô cùng rạng rỡ, nhìn cháu nội của mình với vẻ mặt trìu mến mà vui sướng.
Chỉ là chưa chờ cho bà ta mở miệng thì Trần Mộng Vũ cũng sốt sắng chạy vào đến nơi: “Bà nội, cháu nghe nói con ranh Trần Mộng Dao đã chủ động từ bỏ vị trí người phụ trách dự án thuốc chống ung thư rồi phải không bà?”
Bà Trần gật đầu, còn dặn rằng: “Mộng vũ, tuy Mộng Dao không phải là người nhà họ Trần chúng ta, nhưng dù sao trên danh nghĩa vẫn là em gái cháu, cháu phải chú ý đến ăn nói, đừng có suốt ngày gọi em mình là con ranh con như thế?”
“Ôi dào bà nội, nó cướp đi vị trí vốn ban đầu đã thuộc về cháu còn gì, cháu chửi nó vài câu chẳng nhẽ không được à?” Trần Mộng Vũ trề môi, ngồi bên cạnh nói với vẻ hơi tức giận.
Bà Trần đang định an ủi cô ta, thì Trần Văn Kiệt ở bên cạnh nói vào: “Mộng Vũ, em nói như vậy thì không đúng rồi, cái gì mà vị trí người phụ trách vốn dĩ thuộc về em? Giờ em đến đây nói thế là định lấy luôn cái vị trí này hay sao?”
“Chứ không à?” Trần Mộng Vũ đương nhiên hiểu được ý đồ của Trần Văn Kiệt, nên cô ta đã vội vàng chạy đến đây, cũng chính là vì sợ bị Trần Văn Kiệt hớt mất tay trên: “Vị trí người phụ trách này vốn dĩ bà nội đã bù đắp cho ba năm chịu tủi thân của em, nếu không phải vì bị Trần Mộng Dao và thằng cha kia bày mưu cướp mất thì em đã lên làm người phụ trách từ lâu rồi, anh họ, anh rõ ràng biết rồi mà vẫn hỏi, như thế là có ý gì vậy?”
“Hờ, cái vị trí người phụ trách dự án này ban đầu đúng là bà nội cho em, nhưng do em không biết giữ, lại bị con em gái em cướp mất thì trách được ai?” Trần Văn Kiệt khoanh hai tay trước ngực, cười khẩy nói tiếp: “Sau đó bà nội còn nói sẽ nghĩ cách đuổi Trần Mộng Dao xuống khỏi vị trí này, còn chuyện sau này ai lên làm người phụ trách thì dựa vào năng lực mà quyết, câu này chắc em cũng nghe thấy rồi chứ?”
“Em......” Trần Mộng Vũ đột nhiên cứng họng, ban đầu bà Trần đúng là có nói như vậy, nhưng nếu lúc này cứ thế mà thừa nhận, vậy Trần Văn Kiệt là cháu đích tôn của nhà họ Trần, chắc chắn sẽ được ưu tiên vào vị trí này rồi.
Nếu như vậy, thì có lợi ích gì cho cô ta và nhà cô ta chứ? Như thế thà để Trần Mộng Dao tiếp tục làm người phụ trách còn hơn, như vậy bọn họ còn kiếm chác được chút ít, nếu vị trí người phụ trách này bị Trần Văn Kiệt cướp mất, chẳng phải bọn họ đã phí công vô ích rồi hay sao?
Nghĩ vậy, Trần Mộng Vũ không tiếp tục đôi co với Trần Văn Kiệt nữa, mà ôm lấy tay bà Trần bắt đầu nũng nịu.
Bà Trần lắc đầu ra vẻ bất lực, cuối cùng lên tiếng: “Được rồi, hai đứa đừng có tranh giành nữa, tuy vị trí người phụ trách này đang còn trống, nhưng tập đoàn Minh Châu lại đưa ra một điều kiện mới, chứ không đơn giản như thế đâu.”
“Điều kiện gì thế bà, không phải là lại chỉ định ai đó lên làm người phụ trách đấy chứ?” Trần Mộng Vũ đã bị chuyện này làm cho sợ một lần rồi, cô ta vội vàng hỏi ngay.
Trần Văn Kiệt cũng sốt sắng nhìn vào bà Trần, chỉ sợ anh ta và Trần Mộng Vũ đã vất vả bao lâu nay, cuối cùng lại rơi vào tay người khác, vậy thì không còn gì nhục hơn.
Bà Trần phá lên cười: “Yên tâm đi, lần này tập đoàn Minh Châu không có chỉ định ai lên làm người phụ trách cả, nhưng chắc là do quá trình hợp tác với Trần Mộng Dao bị thua lỗ nhiều quá, nên lần này điều kiện mà tập đoàn Minh Châu đưa ra là trong quá trình lên làm người phụ trách, nếu có bất kỳ hành vi không trung thực nào, chỉ cần bị người khác của nhà họ Trần phát hiện, điều tra rõ ràng, vậy thì người mà phát hiện ra có thể thay thế người cũ, trở thành người phụ trách dự án luôn!”
Nghe thấy điều kiện này, Trần Mộng Vũ và Trần Văn Kiệt đều thở phào một cái, nhưng sau đó khựng mặt lại.
“Bà nội, điều kiện mà tập đoàn Minh Châu đưa ra chẳng phải là muốn anh em chúng cháu tự tàn sát lẫn nhau hay sao?” Trần Văn Kiệt suy nghĩ một lúc rồi lắp bắp nói.
Bà Trần đột nhiên trừng mắt lên quát: “Cái gì, cháu nghĩ một hồi mà chỉ nghĩ ra điều này thôi à? Sao cháu không nghĩ rằng tập đoàn Minh Châu hy vọng người phụ trách của dự án sẽ toàn tâm toàn ý và có trách nhiệm hơn, chứ đừng có giống như Mộng Dao, lòng tốt quá đà, làm ăn kinh doanh là để kiếm tiền, mà nó là tưởng là đi làm từ thiện? Nếu tất cả mọi người đều kinh doanh như vậy thì tập đoàn Minh Châu tồn tại kiểu gì? Nhà họ Trần chúng ta sống bằng cái gì?”
“Còn về chuyện vạch trần tố cáo, thì chỉ cần cháu làm ăn đàng hoàng, nghiêm chỉnh, kể cả bị tố cáo thì cháu cũng đâu phải sợ? Chỉ lo là cháu không cố gắng nghĩ cách kiếm tiền cho dòng họ, mà suốt ngày chỉ nghĩ đến việc nhét tiền vào túi mình, không cần nói đến việc bị những người khác tố cáo, mà nếu bị bà phát hiện ra thì bà cũng sẽ không tha cho đâu!”
Nghe thấy vậy, Trần Văn Kiệt và Trần Mộng Vũ đều thở dài rầu rĩ, và không dám phản bác gì lúc này.
Tuy mục đích làm người phụ trách của bọn họ chính là vì muốn nhét tiền vào túi mình, nhưng cũng là vì muốn kiếm chác cho gia đình bọn họ thôi.
Nếu nói là cho cả nhà họ Trần thì là không thể nào, nhà họ Trần đâu có phải là nhà họ Trần của riêng một người nào đâu, những người khác chẳng bỏ công sức gì, dựa vào đâu lại bắt bọn họ phải làm vất vả? Nhưng những lời này bọn họ chắc chắn là không dám nói ra trước mặt bà Trần rồi.
“Được rồi, thông tin thì bà cũng đã thông báo cho các cháu, các cháu về bàn bạc thêm với những người cũng muốn làm người phụ trách ấy, rồi sau đó sẽ quyết định xem ai lên làm vị trí người phụ trách này.” Bà Trần xua tay, nói với giọng có chút mệt mỏi: “Bà cũng mệt rồi, hai đứa đi về đi.”
Trần Mộng Vũ và Trần Văn Kiệt tuy trong lòng khó chịu, nhưng cũng không dám nói lại bà Trần, đành mặt mày ủ rũ ra về.
/522
|