Trần Mộng Vũ tức đến mức cứ thế nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn lao đến cào xé Sở Phàm một trận, cô ta đã đặt cược hai mươi nghìn vào ô Sở Phàm thua rồi mà!
Nếu Sở Phàm thắng, vậy thì hai mươi nghìn của cô ta chẳng phải là đi đời nhà ma hay sao? Nghĩ đến cảnh đấy, trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng tức tối.
“Không được, không thể để thằng cha này thắng được!” Trần Mộng Vũ hằn học nghĩ.
Ánh mắt cô ta nhìn quanh khán đài một lượt, quả nhiên nhìn thấy ngay bóng dáng của Trần Mộng Dao, chỉ là con ranh này đang ngồi ở mấy hàng ghế phía trước, mặt mày hớn hở cổ vũ cho Sở Phàm.
Có thể nói là cả trận thi đấu này, ngoài con ranh này ra thì không có một ai cổ vũ cho Sở Phàm cả, cho nên muốn tìm nó thì vô cùng dễ dàng.
Trần Mộng Vũ cười khẩy, ghé vào tai Quách Siêu nói vài câu, sắc mặt Quách Siêu ngạc nhiên đến tột độ, như thể không dám tin Trần Mộng Vũ lại có thể nói ra những lời như thế.
Trần Mộng Vũ trợn mắt nhìn hắn một cái, trách móc: “Sao, bình thường anh cũng có biết sợ gì đâu, sao giờ nhát chết thế?”
Quách Siêu gượng gạo cười, rồi gãi đầu nói: “Không phải như thế, mà chủ yếu là Trần Mộng Dao chẳng phải là em gái của em à, bình thường đánh chửi vài câu thì thôi, chứ nếu làm như vậy thật, thì anh có khác gì súc vật không?”
“Anh đừng có nhiều lời, anh có làm không thì bảo!”
Trần Mộng Vũ véo mạnh Quách Siêu một phát, lạnh lùng nói: “Con ranh đấy cũng gọi là khá ngon nghẻ, cho anh tận hưởng mà anh còn không biết trân trọng, thế thì để em tìm người khác nhé?”
“Đừng đừng mà, thóc đâu mà đãi gà rừng, cứ để anh!” Quách Siêu hí hí cười rồi vội vàng đồng ý.
Trần Mộng Vũ hắng lên một tiếng, quay người đi ra ngoài, Quách Siêu vội vàng đi theo sau.
Hai người đi đến nhà kho phía sau sân bóng rổ, lúc này tất cả mọi người đang ở phía trước xem trận đấu, nên ở đây không hề có ai cả.
Trần Mộng Vũ lấy điện thoại ra, tìm số của Trần Mộng Dao rồi nhắn tin cho cô.
Trần Mộng Dao còn đang ngồi ở khán đài xem trận thi đấu kìa, lần này đến lượt Vương Chí tấn công, Sở Phàm vẫn giữ vững cái thái độ tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, cuối cùng vẫn cướp được bóng trong lúc mọi người đang không chú ý nhất, khiến cho cả khán đài lại ồ lên.
Lúc này, điện thoại của cô đột nhiên rung lên.
Lấy ra xem, thì ra là tin nhắn của Trần Mộng Vũ.
“Mộng Dao, dạo này em không về nhà, trong lòng chị vô cùng áy náy, lúc trước mẹ làm như thế đúng là quá đáng thật, em có rảnh ra gặp chị một lúc được không, chị muốn giải thích một vài chuyện với em, kể cả em không tha thứ cho chị cũng được, nhưng nể tình chị em bao nhiêu năm nay, em ra gặp chị một lúc đi, chị sẽ cố gắng bù đắp lại cho em, giờ chị đang ở nhà kho phía sau sân bóng rổ.”
Thấy nội dung của tin nhắn như vậy, Trần Mộng Dao bất giác thấy lòng nặng trĩu.
Trước đây khi mà Bạch Ngọc Lan đem cô đi thay thế cho Trần Mộng Vũ, trong lòng cô đã không còn vương vấn gì với nhà họ Trần nữa, sau khi Sở Phàm cho cô biết cô không phải là con đẻ của Bạch Ngọc Lan và Trần Thủ Quốc, cô lại có cảm giác như trút được gánh nặng.
Nhưng tuy không có ơn sinh thành, lại có hơn dưỡng dục.
Nếu không có nhà họ Trần, thì cô có khi đã bị chết vì đói từ khi còn bé rồi, kể cả có được lớn lên bình thường, nhưng cũng không thể nào có cơ hội gặp được một người giỏi giang như Sở Phàm.
Cho nên cô quyết định đi gặp mặt Trần Mộng Vũ, cũng dễ cho việc cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với nhà họ Trần.
Nghĩ vậy, cô ra khỏi sân bóng rổ mà đi về phía nhà kho.
Vừa tới nhà kho, Trần Mộng Dao nhìn thấy Trần Mông Vũ đang đứng quay lưng về phía cô.
“Chị?”
Cô gọi một tiếng, vừa bước lên phía trước thì Quách Siêu từ phía sau lao ra, lấy dây thừng trói cô lại, rồi tiện thể nhét chặt miếng vài vào miệng cô.
“Ư ư ư!”
Trần Mộng Dao kêu lên trong sợ hãi, nhưng không thể nào vùng vẫy ra khỏi sự khống chế của Quách Siêu được.
Lúc này, Trần Mộng Vũ mới từ từ quay người lại, sắc mặt cô ta nham hiểm vô cùng, nhếch miệng nói: “Em gái ngoan, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau, dạo này không về nhà gì cả, ở bên ngoài chơi với Sở Phàm vui vẻ chứ?”
“Mày nói xem sao mày lại có thể mặt dày đến thế, tuy tao và anh ta đã không còn hôn ước, nhưng dù sao anh ta cũng từng là anh rể của mày, không biết lúc ở trên giường với nhau, mày gọi anh ta là anh rể hay là chồng đây nhỉ?”
Vừa nghe thấy vậy, Trần Mộng Dao cứ thế lắc đầu.
Quãng thời gian này tuy cô ở cùng với Sở Phàm, nhưng hai người ngủ ở hai phòng khác nhau.
Sở Phàm chưa bao giờ ép cô làm gì, đây cũng là lí do vì sao cô tin chắc rằng mình không yêu nhầm người.
Nhưng Trần Mộng Vũ làm sao có chuyện tin những điều này, cô ta cười khẩy nói: “Ôi, lại còn đang ra vẻ trong trắng với tao à, một con khốn nạn đến anh rể của mình cũng dụ dỗ như mày thì trong trắng được với ai?!”
“Với lại, kể cả Sở Phàm không động vào mày, thì tối hôm đó cũng bị mấy người của nhà hàng Thiên Nga Trắng thịt rồi đúng không?!”
Trần Mộng Dao cố gắng giãy giụa, cuối cùng cũng nhổ được nút giẻ trong miệng cô ra.
Cô hét lớn: “Tôi đâu có, tối hôm đó anh Sở Phàm đã đến cứu tôi kịp thời, nên tôi vẫn còn trong trắng!”
Bốp!
Cô vừa nói dứt, cát tát nảy lửa của Trần Mộng Vũ đã in lên mặt cô, hằn rõ mồn một vết của năm ngón tay.
“Mày trong trắng, mày tưởng tao tin mày à?”
Nụ cười cay độc hiện lên trên mặt cô ta: “Dù sao cũng bị anh rể Sở Phàm của mày thịt rồi, chi bằng bây giờ, để anh rể Quách Siêu của mày thịt lần nữa, dù sao cũng là người một nhà, chắc là mày không từ chối đấy chứ?”
Nghe thấy thế, sắc mặt của Trần Mộng Dao chuyển sang tái nhợt, cô nhìn vẻ mặt dâm dê của Quách Siêu, trong lòng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Không thể ngờ được, Trần Mộng Vũ lại biến thái đến mức độ này, xúi giục bạn trai của mình làm nhục em gái mình, chị ấy điên rồi hay sao?!
“Anh còn không nhanh lên, chúng mình phải gửi ảnh cho Sở Phàm trước khi quả bóng cuối cùng lọt rổ, bắt anh ta phải tự động nhận thua, nếu không trận đấu ngày hôm nay coi như xong đời đó!” Trần Mộng Vũ thấy Quách Siêu vẫn còn đang ngắm nhìn thân hình cân đối nuột nà của Trần Mộng Dao, lập tức giục giã nói.
Quách Siêu vội vàng gật đầu, bắt đầu luống cuống chân tay cởi quần áo Trần Mộng Dao ra, Trần Mộng Vũ thì lôi điện thoại, chuẩn bị quay clip.
Trần Mộng Dao cố gắng vùng vẫy, liên tục vặn người, khiến Quách Siêu nhất thời không làm gì được, chứ không phải hắn còn chút lương tri sót lại gì cả, mà là Trần Mộng Vũ vẫn đứng ở bên cạnh nhìn, nên hắn không thể tự nhiên được.
Đúng lúc cấp bách, Trần Mộng Vũ chạy lên phía trước đạp mạnh vào bụng Trần Mộng Dao, khiến cô đau đớn đến co quắp người lại, rồi lại tiếp tục tát tới tấp vào khuôn mặt nõn nà của cô.
“Con ranh con, đến lúc nào rồi còn giả vờ với tao, tao tát cho mày chết thì thôi!”
Trần Mộng Vũ vừa chửi vừa đánh, đánh cho tới khi Trần Mộng Dao không còn sức chống cự nữa, mà nằm ở đó nước mắt không ngừng chảy ra.
“Nhanh lên, anh còn chờ gì nữa?”
Thấy Quách Siêu ngây người ở đó, Trần Mộng Vũ lại giục.
Quách Siêu gật đầu, sau đó cởi quần áo ra rồi lao vào người Trần Mộng Dao......
Sở Phàm ở trong sân bóng, đang chuẩn bị tiến hành tấn công lần thứ ba, trong lòng tự nhiên có một dự cảm không lành.
Anh nhíu mày đứng một lúc, ánh mắt nhìn về bốn phía khán đầu, thì không thấy bóng dáng của Trần Mộng Dao đâu cả.
“Lạ thật, cô bé này vừa nãy còn ở đây mà?”
Sự bất an trong lòng anh mỗi lúc một lớn hơn, làm gì còn tâm trạng thi đấu tiếp nữa.
Đúng lúc này, điện thoại của anh đột nhiên reo lên, lấy ra nhìn, là số điện thoại lạ.
Mặc kệ những lời gào thét bất mãn của mọi người, Sở Phàm cứ thế ấn điện thoại nghe.
Rồi khi nghe thấy giọng nói trong điện thoại, sắc mặt của anh tối sầm lại, cơ thể anh như toát ra một luồng gió lạnh thấu xương, khiến nhiệt độ bên trong sân đấu đột nhiên như bị hạ thấp xuống!
/522
|