Còn về Trần Mộng Vũ cũng không có kết cục tốt đẹp.
Cô ta bị mấy tên đàn ông lần lượt cưỡng hiếp, hiện giờ vẫn còn để lại sẹo trên cơ thể.
“Hừ, súc sinh, súc sinh! Đúng là gan to tày trời!” Bà Trần gõ mạnh cây gậy trong tay xuống sàn nhà, giận dữ thét lên.
Bà ta quay sang Trần Văn Kiệt đứng bên cạnh, lạnh lùng nói: “Văn Kiệt, vết thương trên người cháu cũng là do Sở Phàm gây ra phải không?!”
Trần Văn Kiệt bị thương, tuy không nói là bị người của Giang Mậu đánh nhưng dù thế nào anh ta cũng không thể nói ra sự thật được vì thế mới vu vạ cho Sở Phàm ra tay.
Nhưng khi đó bà Trần còn đang mải lo cho sự phát triển nhanh chóng của nhà họ Trần, không muốn gây thêm chuyện thị phi, vì vậy mới để Trần Văn Kiệt nhẫn nhịn, không ngờ mới thế mà Trần Mộng Vũ lại bị Sở Phàm hãm hại!
Thằng ranh Sở Phàm tưởng rằng nhà họ Trần không biết tức sao?!
“Mẹ, chúng ta không thể bỏ qua cho thằng súc sinh này được!” Trần Thủ Quốc bên cạnh tức giận chửi bới.
Con gái bị hãm hiếp, cho dù là danh tiếng hay về thể xác cũng đã không còn trong sạch.
Bây giờ Quốc Sinh lại đang ở trong bệnh viện, đợi đến khi nó ra viện, nó dám nghĩ tới chuyện này sao? Nó còn có thể chấp nhận Trần Mộng Vũ đã không còn trong sạch sao?!
“Yên tâm.”
Bà Trần sa sầm mặt, lạnh lùng nói: “Khoảng thời gian này, tuy nhà họ Trần bận rộn với việc phát triển kinh doanh, nhưng ta cũng không quên móc nối quan hệ với một vài thế lực, dù sao chúng ta là người làm ăn, kiểu gì cũng sẽ phải tiếp xúc với những người đó, thà làm quen trước còn hơn là đến lúc cần mới đi cầu cạnh bọn họ.”
“Người ta bảo có bạn có bè thì ở đâu cũng không sợ, suốt thời gian qua chúng ta đã bỏ ra, bây giờ đến lúc chúng ta cần bọn họ đền đáp lại.”
Nghe xong, hai vợ chồng Trần Thủ Quốc và Bạch Ngọc Lan mới vui lên một chút.
Trần Mộng Vũ đang nằm rũ rượi dưới đất, trong mắt ánh lên sự hận thù tới cực điểm.
Trên đường về nhà, Trần Thủ Quốc lái xe, nặng nề nói: “Mẹ nó này, chuyện này bà thấy chuyện này phải làm thế nào? Liệu tiểu Siêu có vứt bỏ Mộng Vũ nhà chúng ta không?”
“Nó dám sao?!”
Bạch Ngọc Lan trợn trừng mắt, phẫn nộ hét lên: “Nếu nhà họ dám chê con gái chúng ta không còn trong sạch, tôi còn thấy con trai nhà họ dơ bẩn đấy. Cũng tại cái thằng Quách Siêu này, đến cả vị hôn thê của mình cũng không bảo vệ được, ông nói xem nó còn làm được cái gì nữa!”
“Thằng Sở Phàm chẳng qua cũng chỉ là một thằng vô dụng, thế mà nó lại bị một thằng vô dụng đánh đến mức đó. Thế chẳng ra Quách Siêu còn chẳng bằng một thằng vô dụng sao?!”
Trần Thủ Quốc chỉ thở dài chứ không nói gì.
Trần Mộng Vũ an ủi nói: “Mẹ, mẹ đừng chửi nữa, tình hình lúc đó đúng là Quách Siêu không thể làm gì được. Tất cả mọi chuyện, muốn trách thì phải trách Sở Phàm, tất cả đều là do anh ta hại con thành ra thế này!”
Lúc nói những lời này, Trần Mộng Vũ hoàn toàn không nghĩ đến chuyện nếu ban đầu cô ta không hãm hại Trần Mộng Dao thì sao Sở Phàm có thể lên cơn thịnh nộ thế này chứ?
Sáng sớm hôm sau, bà Trần gọi liên tục mấy cuộc điện thoại, sau đó gọi cả nhà Trần Thủ Quốc đến ăn cơm, những người có mặt trong bữa cơm đều là trợ thủ mà lần này bà ta tìm được.
Chỉ cần những người này ra tay thì cho dù Sở Phàm có chỗ dựa trời đi nữa thì cũng sẽ phải ngoan ngoãn chịu trận.
Phòng vip tầng 2 nhà hàng Càn Long
Bà Trần và cả nhà Trần Thủ Quốc đã ngồi sẵn bên trong.
Lúc này cửa mở ra, một vài thanh niên hổ báo đi vào, đằng sau họ là một người đàn ông mặt mày nghiêm nghị, khí chất bất phàm.
Nếu Sở Phàm có mặt, chắc chắn anh sẽ nhận ra, người này chính là Mao Cương – người từng có xích mích với anh hồi xưa.
“Mao lão đại.”
Vừa nhìn thấy Mao Cương, bà Trần đã vội vã đứng lên chào hỏi.
Mao Cương cũng khách sáo đáp lại: “Bà Trần cứ ngồi đó. Bà là bề trên, sao lại để bà đích thân đón tiếp được, tôi nào dám nhận chứ?”
Nếu là nhà họ Trần ngày xưa thì cũng chẳng đáng để Mao Cương để ý nhưng bây giờ, nhà họ Trần đã có tiếng nói nhất định, hắn ta vẫn nên khách sáo thì hơn.
“Hôm nay mời Mao lão đại tới ăn cơm, thật sự là đường đột, nhưng tôi biết anh Mao là người thẳng thắn, vì thế tôi cũng không vòng vo nữa mà xin phép nói thẳng!”
Bà Trần vỗ tay, phục vụ lần lượt mang đồ ăn lên, tất cả đều là cao lương mỹ vị.
Tiếp đó, bà ta bảo Trần Mộng Vũ kể lại sự việc. Trần Mộng Vũ đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội hiếm có này được, vội vàng kể lể, thêm mắm thêm muối, kéo câu chuyện theo hẳn một hướng đi khác, sau đó mới kể lại một lượt.
Mao Cương nghe xong cũng đập tay xuống bàn, phẫn nộ hét: “Hừ, hồi xưa tôi còn nghĩ Sở Phàm là người đáng để kết giao, tôi còn giúp cậu ta ra mặt mấy lần, bây giờ xem ra, là tôi đã nhìn nhầm người!”
“Không ngờ cậu ta lại có thể làm loại chuyện vô liêm sỉ như vậy, dù sao cô Mộng Vũ cũng từng là vị hôn thê của cậu ta, thế mà cậu ta cũng nhẫn tâm ra tay?!”
“Còn cả con ranh tên Trần Mộng Dao kia nữa, trông thế mà lại dám dụ dỗ anh rể, đúng là mặt trơ trán bóng, dù có là thần tiên cũng phải tức giận!”
Thái độ của hắn gay gắt như thế là bởi, ngoài việc hắn và nhà họ Trần qua lại với nhau thì còn một nguyên nhân khác nữa, vốn hắn và Sở Phàm cũng chẳng ưa nhau.
Đặc biệt là hồi xưa, vì Sở Phàm mà kế hoạch hợp tác giữa hắn và tập đoàn Minh Châu phá sản, điều này khiến hắn càng thêm phẫn nộ.
Vì thế hắn cũng ngầm cho người hãm hại Sở Phàm, nhưng Sở Phàm cũng không phải là người thường, người mà hắn phái đi giải quyết Sở Phàm tất cả đều bị quật lại cho te tua.
Từ đó trở đi, hắn mới tạm ngừng tay, đợi sau khi điều ra rõ ràng thân thế Sở Phàm mới tính ra tay lần nữa với anh!
“Nhưng mà…”
Mao Cương uống một ngụm rượu, cau mày nói: “Tôi nhớ Sở Phàm chỉ là một đứa ở rể bị nhà bà Trần đây đuổi đi, cho dù nó có trúng xổ số thì cũng không thể đào đâu ra bao nhiêu người bán mạng cho hắn như thế được. Có phải hắn có thân phận gì không?”
“Mao lão đại, thằng đó thực sự chỉ là một thằng vô dụng, hắn làm sao có thân phận gì được?! Mấy người kia chắc chắn là do hắn thuê thôi!” Trần Mộng Vũ vội vàng nói.
Nghe xong Mao Cương cũng không bày tỏ thái độ gì, chỉ cười cười rồi uống nốt ly rượu.
Hắn ta đâu có ngu, nếu sở Phàm chỉ là một thằng vô dụng bất tài thì chẳng lẽ nhà họ Trần lại không làm gì được nó mà phải cần đến hắn giúp à?
Trần Thủ Quốc thấy Mao Cương như thế thì trở nên lạnh nhạt, chẳng lẽ Mao Cương không chịu ra tay giúp bọn họ sao?
Đúng lúc ông ta chuẩn bị nói thì Mao Cương lại vỗ bụng, lẩm bẩm: “Mọi người ăn đi nhé, tôi vào nhà vệ sinh một lát. Uống mấy hớp rượu thôi mà đã phải cho ra rồi.”
Nói xong, hắn lảo đảo đi ra cửa, đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Trần Mộng Vũ ngồi đó im lặng không nói gì, trong ánh mắt hiện lên vẻ kiên định, cô ta cười mỉm, nói với mọi người: “Xin lỗi, con ra ngoài gọi điện thoại một chút.”
Sau đó, cô ta chạy ra khỏi phòng nhưng lại không hề gọi điện thoại mà lại đi về phía nhà vệ sinh nam.
/522
|