Về phía khác, Sở Phàm đi đến bên đường bắt một chiếc taxi, trên xe anh phát hiện ra tài xế lại đeo một khẩu trang màu đen.
“Đi đâu thế?” Tài xế không quay đầu, mà lạnh lùng hỏi.
Ánh mắt Sở Phàm có hơi nghi hoặc, nhưng miệng vẫn nói: “Đến Thanh Lâm Các, bác tài, có tính bằng đồng hồ không thế?”
“Đương nhiên là tính.”
Tài xế taxi vẫn nói với giọng dửng dưng như vậy, đưa tay ra bấm vào đồng hồ tính tiền rồi khởi động xe, nhưng anh ta không hề phát hiện ra khóe miệng Sở Phàm đã nhếch lên một nụ cười nhạt.
Lúc đầu tài xế lái về hướng Thanh Lâm Các, nhưng khi được giữa chừng đột nhiên lại rẽ vào đường cao tốc, cứ thế lái thẳng ra hướng ngoại ô của khu Tịnh Yên.
Sở Phàm nhìn ra cửa sổ, giả vờ hỏi: “Đây là đâu thế, đường này đâu phải đường đến Thanh Lâm Các đâu?”
“Hừ, vẫn còn muốn đến Thanh Lâm Các cơ à, kiếp sau thì đi nhé!”
Tên tài xế taxi kéo khẩu trang xuống lộ ra một khuôn mặt râu quai nón, đôi mắt nguy hiểm của hắn đang nhìn Sở Phàm qua gương chiếu hậu.
Sở Phàm giả vờ cẳng thẳng, nắm chặt lấy tay cầm: “Anh là ai, định đưa tôi đi đâu đấy?”
“Hừ, lát nữa thì mày sẽ biết, còn giờ cứ ngoan ngoãn mà ngồi im, nếu không đừng trách tao không khách sáo!” Tên râu quai nón hắng giọng, vỗ đùm đụp vào phần đang nhô lên ở hông hắn, tên này rõ ràng là có đem theo súng.
Lúc này, trong nhà xưởng ở ngoại ô.
Mao Cương đem theo một đám đàn em đang chờ ở trong nhà xưởng, hôm nay sau khi bị ăn cục tức ở tập đoàn Minh Châu, Mao Cương càng nghĩ càng thấy vô lý.
Vì sao Sở Phàm lại có mặt đúng lúc đó, hơn nữa Thái Phúc trước đó rõ ràng thái độ có vẻ dễ thương lượng, nhưng đột nhiên lại kiên quyết không cho hắn tư cách làm đại lý thuốc ở khu phố Tây, tất cả những chuyện này chẳng lẽ là do Sở Phàm đã nhúng tay vào?
Nghĩ đến cái khả năng này, Mao Cương cảm thấy bắt đầu căm hận Sở Phàm.
Vừa lúc nhà họ Trần cũng nhờ hắn giải quyết thằng cha này, chọn này không bằng đúng ngày, hôm nay giải quyết hắn luôn, biết đâu tối nay lại được vui vẻ với Trần Mộng Vũ một đêm nữa, vừa nghĩ đến cái thân hình vòng nào ra vòng nấy của Trần Mộng Vũ, Mao Cương cảm thấy phía bụng dưới của hắn có chút nóng ran.
Một lúc sau, phía bên ngoài vọng tới tiếng còi xe liên hồi.
Mao Cương đứng lên nói với tất cả mọi người: “Đi ra ngoài hết với tôi!”
Mọi người đi theo sau, đi ra đến bên ngoài nhà xưởng, thấy một chiếc xe taxi đang từ phía đằng xa đi đến, rồi đỗ ngay trước cửa nhà xưởng.
Mao Cương ha ha cười lớn, đi lên phía trước đầu tiên: “Người anh em, làm tốt lắm, bắt được thằng khốn này nhanh thế, được đấy, tôi đúng là không nhìn nhầm người!”
Hắn sải bước rộng đi đến bên cạnh xe, vừa mở cửa xe ra, một khẩu súng đen từ phía cửa sau nhẹ nhàng chĩa thẳng vào đầu hắn.
Ngay lúc này, Mao Cương dựng tóc gáy, khắp người toát mồ hôi hột, cảm giác đứng ở ranh giới giữa sự sống và cái chết đột nhiên dấy lên, khiến hắn cứng đơ đứng như chết lặng.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện ra người đang cầm súng chỉ vào đầu hắn, lại chính là Sở Phàm! Còn tên tài xế râu quai nón kia đã bị Sở Phàm đánh ngất từ lâu rồi và đang ngồi bên ghế phụ.
“Sao có thể như vậy được?!” Trong lòng Mao Cương sợ hãi đến tột độ.
Tên râu quai nón này là do hắn bỏ tiền ra thuê từ khu biên giới tỉnh Vân Nam đến, nghe nói hắn chuyên đâm thuê chém mướn, Mao Cương vốn tưởng giao cho hắn thì chắc chắn sẽ bắt được Sở Phàm về đây.
Ai ngờ đâu hắn lại bị Sở Phàm xử luôn.
“Anh Mao, anh lại nhớ tôi đến mức cho người đi đưa tôi đến đây vội thế cơ à?” Sở Phàm cười khẩy nói.
Sắc mặt của Mao Cương vô cùng khó coi, hắn cười khan nói: “Cậu Sở cậu hiểu nhầm rồi, tôi chỉ là muốn mời cậu đến uống tách trà, chứ không có ý gì cả.”
“Anh mời người ta đến nhà xưởng để uống trà?” Sở Phàm dùng ánh mắt như nhìn một thằng ngốc để nhìn hắn, nụ cười đầy vẻ chế nhạo.
Mao Cương nghiến răng, thế thì lật bài ngửa luôn: “Được rồi, tao cũng không diễn kịch với mày làm gì, chính là tao muốn đối phó với mày nên mới cho người đưa mày đến đây, mày đừng tưởng có súng thì có thể làm gì được tao, mày dám nổ súng không?!”
“Sao mày nghĩ tao không dám?” Ánh mắt Sở Phàm sắc lạnh, ấn súng mạnh vào đầu hắn.
Mao Cương sợ tím mặt, nhưng vẫn già mồm: “Kể cả mày dám nổ súng thì đã sao, khẩu súng này là tao cho hắn, bên trong chỉ có bảy viên đạn, nhưng tao lại có mấy chục tên đàn em, mày có chắc là sẽ giết hết được chúng tao không?”
“Đến lúc đó hết đạn rồi, thì cũng đến lúc mày phải chết!”
Nói xong, Mao Cương đột nhiên có gan hơn, hắn không khép nép nữa mà cười khẩy nhìn chằm chằm vào Sở Phàm.
Sở Phàm lắc đầu cười nói: “Với cái đầu này của mày mà đòi làm đại ca? Mày nói đúng, khẩu súng này không thể nào đủ để đối phó với chúng mày được, nhưng sao mày lại nghĩ là tao chỉ có một mình?”
Vừa nói dứt, đám cỏ um tùm xung quanh nhà xưởng phế liệu đột nhiên nhấp nhô những bóng người, chưa đầy vài phút, cả khu nhà xưởng đã bị bao vây kín, nhìn sơ qua cũng lên đến hàng trăm người.
Người đứng đầu, chính là Giang Mậu, người cầm đầu thế giới ngầm ở khu Tịnh Yên!
Khoảnh khắc khi Mao Cương nhìn thấy Giang Mậu, mặt hắn biến sắc, thời gian gần đây tuy hắn lôi khéo các thế lực để đối phó với Giang Mậu, nhưng tất cả chỉ đều là diễn ra trong âm thầm.
Trước khi những thế lực kia cho người hỗ trợ, thì hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của Giang Mậu, lúc này nếu đụng phải Giang Mậu, thì chắc chắn hôm nay là ngày tận thế của hắn luôn.
“Anh...... anh Giang?!” Mao Cương nuốt nước mọt, cười khan nói.
Giang Mậu nhếch miệng cười, đi lên phía trước: “Mao Cương, nghe nói dạo này mày đang lôi kéo một vài thế lực để đối đầu với tao?”
“Đâu, làm gì có chuyện đó.”
Con người trong một số hoàn cảnh, không thể không cúi đầu, Mao Cương lúc này đâu còn bá đạo như vừa rồi đối mặt với Sở Phàm nữa.
Vì hắn biết rất rõ, Sở Phàm chỉ là một sinh viên, kể cả cho cậu ta súng thì cậu ta cũng chưa chắc đã dám dùng, nhưng Giang Mậu thì khác, hắn là nhân vật có tiếng dùng máu để vươn lên trong giới thế lực ngầm chứ không đùa.
Tay hắn đã từng nhúng không ít máu tươi, nếu thực sự đã nhận ra Mao Cương có ý làm phản, vậy thì hôm nay Mao Cương hắn chết là cái chắc.
Giang Mậu chỉ cười khẩy một tiếng, và không hề chú ý đến lời nói của Mao Cương.
Chỉ thấy hắn đi đến trước mặt Sở Phàm, cúi người một cách cung kính nói: “Giang Mậu tôi chào cậu Sở.”
Câu nói vừa dứt xong, Mao Cương và đám đàn em của hắn đều lộ ra sắc mặt như gặp phải ma.
“Cái...... cái gì thế này?
Đường đường là một vua cá cược Giang Mậu, lại cung kính trước mặt một thằng ranh nhỏ tuổi mà còn lại gọi hắn là cậu Sở?! Thằng cha đó chẳng phải là một kẻ ở rể ăn hại bị dòng họ đuổi hay sao?
“Vất vả cho anh Giang rồi.”
Đúng lúc Mao Cương và tất cả mọi người đều đang kinh ngạc, Sở Phàm ném luôn khẩu súng ra phía trước, híp mắt cười nói.
Giang Mậu đón lấy súng, tháo gỡ súng một cách điêu luyện thành các bộ phận rời rạc ra rồi vứt lên trên nền đất, hắn nói: “Đây đều là những chuyện mà tôi nên làm, hơn nữa nếu không phải có cậu Sở nhắc nhở, tôi còn không biết là thằng khốn Mao Cương này lại dám đối phó với tôi, đúng là không thể ngờ được!”
“Ngày xưa nếu không phải là nhìn thấy hắn đáng thương thì tôi đã tiêu diệt hắn từ lâu rồi, làm gì có chuyện cho hắn cơ hội để ra oai đến ngày hôm nay, giờ thì hay, dám liên kết với người ngoài để đối phó tôi, đúng là không biết sợ chết là gì!”
“Người đâu, bắt Mao Cương lại, cho hắn một bài học nhớ đời!”
Giang Mậu khoát tay cho đám đàn em phía sau, lạnh lùng nói to.
/522
|