“Ai đã làm điều này!?” Ánh mắt Sở Phàm lạnh tanh nhìn khắp một lượt người nhà họ Trần, rồi gầm gừ nói.
Mọi người trong nhà họ Trần nhìn nhau, nhưng lúc này không ai dám nói lời nào.
Sở Phàm kiểm tra tình hình vết thương của Trần Mộng Dao, thấy toàn là vết thương ngoài da, bất giác thở phào một cái, nhưng anh hỏi: “Được, nếu các người không khai ra, vậy đến lúc đó đừng có cầu xin tôi cứu nhà họ Trần các người nữa!”
Nói xong, Sở Phàm quay người định đi.
“Chờ đã.”
Lúc này, một giọng nói già cỗi từ đám người phía sau vọng tới.
Đám người nhà họ Trần rẽ thành hai lối để lấy đường cho bà Trần đi ra.
“Sở Phàm, có thể vào trong ngồi một lát, chúng ta cùng nói chuyện cho rõ ràng được không.” Bà Trần nở một nụ cười ôn hòa với Sở Phàm.
“Bà Trần, lâu rồi không gặp, bà vẫn trông như vậy.”
Sở Phàm nhìn bà Trần một lượt, nụ cười có chút cân nhắc.
Chưa đợi cho bà Trần mở miệng, anh nói: “Tôi đã cho các người cơ hội, để các người nói ra ai đã làm Mộng Dao bị thương, chỉ tiếc là các người không biết trân trọng, vậy thì đừng trách tôi không nể mặt!”
“Còn việc vào trong ngồi nói chuyện thì không cần đâu, các người còn chưa đủ tư cách để nói chuyện với tôi!”
Nói xong, Sở Phàm quay người đi luôn.
Mọi người nhà họ Trần đưa mắt nhìn nhau, không ngờ một Sở Phàm trước đây luôn nói gì nghe nấy, vâng vâng dạ dạ, vậy mà giờ đây lại trở thành một người miệng mồm sắc sảo, mà còn khiến cho bọn họ không dám phản bác nửa lời.
“Bà nội, giờ chúng ta phải làm sao ạ?” Sắc mặt Trần Văn Kiệt lo lắng hỏi.
“Hừ, một thằng ranh con còn chưa thật sự bước ra ngoài xã hội mà cứ tưởng sẽ thật sự làm cho nhà họ Trần chúng ta đời đời không ngóc đầu lên được chắc?!" Bà Trần nghiến răng, ánh mắt căm hận nhìn trừng trừng theo hướng mà Sở Phàm vừa đi khỏi.
“Cứ yên tâm đi, chỉ cần bà còn sống ngày nào, thì nhà họ Trần chúng ta sẽ không sụp đổ được đâu!”
Nghe thấy câu này, cả nhà họ Trần ai nấy đều thở phào.
Về phía khác, Sở Phàm đưa Trần Mộng Dao tới bệnh viện luôn, bác sỹ kiểm tra xong thì đúng là chỉ bị thương ngoài da, lúc này anh mới thực sự yên tâm.
Trông ở trong bệnh viện một đêm, cuối cùng Trần Mộng Dao cũng tỉnh lại.
Khoảnh khắc cô nhìn thấy Sở Phàm bên giường bệnh, nước mắt cô cứ thế trào ra: “Anh Sở Phàm......”
Sở Phàm cười: “Không sao rồi Mộng Dao, sau này anh sẽ cố gắng luôn ở bên cạnh em, lần này là do anh đã sơ suất nên mới để cho bọn họ có cơ hội ra tay, đều tại anh không tốt.”
“Không phải lỗi tại anh.”
Trần Mộng Dao lắc đầu, nói: “Là vì em quá vô dụng, lúc nào cũng làm liên lụy đến anh.”
“Đừng có nói linh tinh, là em đã khiến cho anh nhìn thấy được ánh sáng khi mà anh đang trong thời gian tối tăm nhất của cuộc đời, cũng là vì em đã tiếp thêm cho anh sức mạnh và hy vọng để bước tiếp, nếu không có em, giờ đây anh không biết mình sẽ trở thành người như thế nào nữa.” Sở Phàm bùi ngùi nói.
Anh không hề nói quá, mà ba năm ở rể, anh đã nhìn thấy quá nhiều sự hiểm ác và lạnh nhạt của con người.
Nếu không phải là Trần Mộng Dao luôn sưởi ấm cho anh, khiến anh luôn tin rằng thế giới này vẫn còn có những người tốt, chứ không thì ngày cuối cùng khi kết thúc thử thách của dòng họ, Sở Phàm đã trở thành một con người máu lạnh rồi.
Đến lúc đó anh có được tiền tài và thế lực của nhà họ Sở, có trời mới biết anh sẽ làm ra những chuyện điên rồ đến mức nào.
“Được rồi, em nghỉ ngơi đi, để anh đi kiếm chút gì cho em ăn nhé.” Sở Phàm xoa đầu cô, dịu dàng nói.
Trần Mộng Dao gật đầu một cách ngoan ngoãn, nhìn Sở Phàm rời khỏi phòng bệnh.
Trong căn tin bệnh viện, Sở Phàm đã mua xong cơm chuẩn bị đi về, điện thoại anh đột nhiên rung lên, lôi điện thoại ra xem, là bác Đinh gọi đến.
“Bác Đinh, có chuyện gì không vậy?” Sở Phàm vừa đi về phòng bệnh, vừa ấn nghe điện thoại và hỏi.
“Cậu chủ, sau khi Mao Cương bị lật đổ, bọn đàn em của hắn vẫn tiếp xúc với mấy thế lực kia, người của đối phương đã tụ hội với nhau hết, muộn nhất là tối nay tất cả bọn chúng sẽ tiến vào khu Tịnh Yên.”
“Phía bên Giang Mậu thì sao, có nhận được tin tức gì không?” Sở Phàm hỏi.
“Giang Mậu đã bắt đầu hành động rồi, chỉ là, tôi không yên tâm về hắn lắm......” Bác Đinh nói thật suy nghĩ của mình.
Sở Phàm dừng bước lại, rồi nói: “Cháu biết rồi, tối nay cháu sẽ qua đó xem.”
Nói xong, anh cúp điện thoại và bắt đầu suy nghĩ.
Trong số những người lần này hợp tác với Mao Cương, có một thế lực là Long Hổ Đàn là em họ của anh, tên Sở Vân.
Anh không biết thử thách của dòng họ dành cho Sở Vân trong ba năm là gì, nhưng với bản lĩnh của thằng nhóc này, giờ chắc là đã hoàn thành rồi, hơn nữa biết đâu còn đã điều tra ra được Giang Mậu dưới chướng của anh cũng nên.
Khi rõ ràng đã biết Giang Mậu là người của anh, mà vẫn ngầm cho Long Hổ Đàn tiến vào khu Tịnh Yên, thằng nhóc này định đối đầu với mình chăng?
Sở Phảm cảm thấy đau đầu, thật ra mà nói, anh không muốn giờ đã gây xung đột với con cháu của nhà họ Sở, như vậy không những lật ra con át chủ bài và thực lực của bản thân quá sớm, mà còn rất dễ bị những người con cháu khác của nhà họ Sở sẽ chú ý đến.
Cuối cùng anh và Sở Vân đấu đá hai bên đều tổn thất nặng nề, rồi người khác ngư ông đắc lợi, như thế thì không được.
“Thôi vậy, tối nay đi xem là biết ngay tình hình như thế nào!”
Sở Phàm thở dài, xách đồ ăn đến trước phòng bệnh, khi anh chuẩn bị vào trong phòng, đột nhiên nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng khóc thảm thương vọng ra.
Bước lên mới thấy một người già họm tóc đã bạc trắng vừa ngừng thở, và giờ đây những người đang kêu khóc thảm thiết đều là con trai con gái và người thân của ông ấy.
Ở trong bệnh viện, thấy những cảnh chết chóc tang thương này cũng là rất bình thường.
Sở Phàm lắc đầu, đang định đi khỏi đột nhiên anh phát hiện ra gì đó, bất giác thốt lên ‘ơ’ một tiếng.
Để kiểm chứng lại suy đoán của mình, anh đi luôn vào trong phòng bệnh đó.
“Cậu là ai, vào đây làm gì?”
Một cô gái khóc đỏ hoe hết hai mắt thấy một người lạ như Sở Phàm bước vào, nên hỏi ngay.
Sở Phàm nheo mắt nhìn ông già đã ngừng thở ở trên giường bệnh, anh trầm giọng nói: “Mọi người đừng khóc vội, ông đây rất có khả năng còn chưa đi đâu.”
“Cậu nói cái gì?”
Hai người đàn ông trung niên ngạc nhiên, quay mặt sang Sở Phàm mà hỏi.
Trong đó có một người bước nhanh lên phía trước, hay tay nắm chặt lấy hai vai của Sở Phàm: “Cậu thanh niên, cậu nói thật không vậy? Xin hỏi cậu tên là gì, vì sao lại cảm thấy bố tôi vẫn chưa mất?”
Chưa đợi cho Sở Phàm trả lời, một người đàn ông trung niên khác lại lạnh lùng nói: “Anh cả, anh còn muốn ngây thơ đến lúc nào, chuyện bố mất đã không thể thay đổi được nữa, đến bệnh viện còn đã cấp giấy báo tử, sao mà anh còn chưa tin hả?”
Rồi ông ta nhìn sang phía Sở Phàm một cái, giọng nói càng sắc lạnh hơn: “Cậu chui từ đâu ra đấy, đây là chuyện riêng của nhà họ Kiều chúng tôi, người không có liên quan thì mau cút ra ngoài, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”
Sở Phàm nhíu mày, trong lòng có chút nghi hoặc.
Thấy bộ dạng của hai người đàn ông trung niên, chắc là anh em ruột, theo lý mà nói khi biết tin bố mình còn chưa mất, chẳng phải là nên xúc động giống như người anh cả ngày hay sao?
Vì sao người em lại vô tình và lạnh nhạt như thế, đúng là hơi bất thường.
Thấy Sở Phàm đứng im ở đó không có phản ứng gì, người trung niên mới hắng giọng: “Nếu cậu không đi thì đừng trách tôi, Kiều Khải, đuối cậu ta ra ngoài!”
“Vâng, thưa bố!”
Ánh mắt của người thanh niên hơi đỏ, giơ bàn tay năm ngón lên túm lấy cổ áo Sở Phàm.
/522
|