“Hây!”
Người đàn ông biết quyền Thái hô to một tiếng, bước thẳng đến giơ nắm đấm đấm mạnh về phía ngực Sở Phàm.
Sở Phàm không né tránh, trực tiếp vung nắm đấm trực tiếp đánh vào mặt người đàn ông kia.
“Bốp” một âm thanh lớn vang lên.
Người đàn ông văng ra giống như con diều bị đứt dây, hắn lăn vài vòng trên đất rồi mới dừng lại, nhưng lúc này hắn đã ngất đi và không còn khả năng chiến đấu tiếp.
Tên lùn và người đàn ông trung niên thấy tình hình như vậy thì không dám đơn lẻ giao đấu, lập tức kết hợp lại xông về phía Sở Phàm.
Tên lùn thân hình thấp bé, nhanh nhẹn như một con khỉ, nhảy nhót qua lại trước mặt Sở Phàm, tốc độ vô cùng nhanh.
Còn quyền pháp của người đàn ông trung niên thì vững chắc như núi, những cú đấm cú đá bước tiến bước lùi đều rất chính xác, còn người phụ nữ quyến rũ kia thì lại nhân cơ hội Sở Phàm đang đối phó với hai người kia, cô ta liền nắm trong tay một con dao găm vòng ra sau Sở Phàm định đâm lén anh từ phía sau.
Những người thuộc phía liên minh nhìn thấy cảnh tượng này đều bắt đầu hô hào tán thưởng.
Xem ra thì lúc nãy Sở Phàm thực sự chỉ là gặp may, bọn người của họ chỉ là không đồng thời ra tay thôi, nếu cùng nhau ra tay thì chắc chắn Sở Phàm đã bị hạ gục rồi, làm sao có thể hung hăng đến tận bây giờ được?
“Cố lên, đánh chết cái tên vô dụng đó đi!”
Tiếng hò reo từ những người thuộc phía liên minh vang lên không ngừng.
Những người thuộc phe Giang Mậu bắt đầu cảm thấy lo lắng, bọn họ muốn cổ vũ thêm cho tinh thần Sở Phàm nhưng lại lo lắng khi Sở Phàm đang một mình đấu với ba người, anh ấy đã vô cùng mệt rồi nếu hò hét lớn sẽ có thể khiến anh ấy mất đi sự tập trung mà thua trận này thì phải làm thế nào?
Khi thấy ba người khi ra đòn phối hợp sắp thành công, người phụ nữ quyến rũ tiếp tục giơ dao lên định đâm vào ngực Sở Phàm, lúc này đám người Giang Mậu như muốn nín thở, vô cùng căng thẳng.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Sở Phàm khẽ nhếch miệng một cái.
Sau đó anh nắm lấy cổ tay người đàn ông trung niên, đẩy mạnh vai về phía trước, nhấc bổng người đàn ông này ném về phía sau, lúc này người phụ nữ quyến rũ cũng không kịp né liền bị đè ngã trên mặt đất.
Con dao găm đó vô tình đâm trúng vùng bụng của người đàn ông trung niên kia, khiến ông ta đau tới mức kêu la thảm thiết.
Còn về phía tên lùn, khi hắn chuẩn bị đánh trộm Sở Phàm từ phía sau thì bị anh quay lại vung nắm đấm đánh vào cằm của hắn khiến hàm dưới của hắn trật khớp, răng bắn tung tóe, cứ phải nói là lợi ơi răng đi nhé, hắn bất tỉnh nằm luôn dưới nền nhà.
Chỉ trong nháy mắt, từ một tình thế không phân thắng bại lập tức bị Sở Phàm phá bỏ, ba người hiện giờ chỉ còn lại một người.
Người phụ nữ quyến rũ kia khó khăn lắm mới bò ra khỏi người đàn ông trung niên, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Sở Phàm.
“Ôi chao ôi, cậu em này, cậu đừng có hung dữ như vậy chứ, làm người ta sợ chết khiếp đi được ấy.” Người phụ nữ này liên tục tỏ ra yếu đuối sợ hãi, một mặt định vén váy dụ dỗ Sở Phàm, một mặt nũng nịu bước đến gần Sở Phàm.
Kết quả là khi cô ta chưa kịp đến gần thì Sở Phàm đã vung chân lên đạp trúng bụng cô ta khiến cô ta bị đạp bay ra xa, không rõ sống chết ra sao.
Đừng đùa, bên cạnh anh đâu có thiếu phụ nữ, từ mẫu phụ nữ ngây thơ thuần khiết, đến mẫu gợi cảm quyến rũ, mẫu chị đại lạnh lùng muốn có là sẽ có, còn loại phụ nữ không biết giới hạn như thế này sao có thể đủ sức thu hút được anh.
“Kết thúc được chưa?”
Sở Phàm hướng mắt nhìn về phía trọng tài còn đang há hốc miệng vì kinh ngạc, anh thản nhiên hỏi.
Trọng tài run rẩy, vội vàng tiến lại kiểm tra tình trạng của ba người kia, cuối cùng ông ta đứng dậy tuyên bố: “Trận đấu này phần thắng thuộc về Sở Phàm trong đội của Giang Mậu! Hơn nữa vì phía liên minh không còn người giao đấu nữa cho nên người chiến thắng cuối cùng trong trận đấu này thuộc về ông chủ Giang Mậu!”
Nghe được kết quả này, tất cả đàn em của Giang Mậu đều vui mừng nhảy lên hò hét.
Bọn họ nhìn Sở Phàm bằng ánh mắt tôn sùng ngưỡng mộ, lúc này chỉ muốn nhấc bổng anh lên mà reo hò chúc mừng, nếu không phải Giang Mậu kịp thời cản lại thì sợ rằng đám đàn em đã sớm ùa ra rồi.
“Anh Phàm vô địch, anh Phàm quá đỉnh luôn!”
“Anh Phàm oai phong quá, anh mới là đại ca thực sự!”
......
Đám đông không ngừng reo hò vang dội.
Còn phía đối diện, năm thế lực liên minh ai nấy sắc mặt đều ảm đạm khó coi, tất cả đều nắm chặt nắm đấm, không ngừng nghiến răng bực tức.
Rõ ràng lúc này bọn họ đang chiếm lợi thế về số lượng nhưng lại không dùng ưu thế này để quyết định thắng thua được, mà hình thức thi đấu này lại chính bọn họ đưa ra, cho nên bây giờ cũng không dám nói gì cả.
Hơn nữa, hiện giờ trong tay Giang Mậu đang nắm giữ một thiết bị kích nổ, nếu như bọn họ muốn lật lọng, và nếu không còn cách nào khác Giang Mậu phải bấm nút đó thì tất cả sẽ cùng chết.
“Sao nào, các người còn có gì để nói nữa không?”
Triệu Đông tiến lên phía trước, tinh thần hả hê thoải mái chỉ vào đám người Ngô Diệu nói.
Sắc mặt Ngô Diệu trầm xuống, nghiến răng nói: “Các người gian lận, lúc nãy rõ ràng nói rằng đưa đàn em của các bên ra giao đấu, thằng cha này lúc nãy gọi hắn là anh Phàm, đấy mà là đàn em à?”
Hắn vừa nói xong thì phía Triệu Đông bắt đầu im lặng.
Có vẻ như Sở Phàm thực sự không phải là đàn em của Giang Mậu, thậm chí có người còn thấy Giang Mậu vừa hô Sở Phàm là “anh Phàm” nữa.
Lẽ nào Sở Phàm mới thực sự là đại ca của bọn họ?
Ngô Diệu và những người đại diện các phe còn lại liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hiện lên sự gian xảo, khi bọn họ chuẩn bị đưa ra đề xuất giao đấu lại thì Sở Phàm đột nhiên ngáp một cái rồi tiến tới trước mặt Giang Mậu, nắm đấm tay quyền lễ phép nói:
“Đại ca, lúc nãy em biểu hiện như vậy không làm anh mất mặt chứ ạ?”
Vừa dứt lời, đám người Ngô Diệu chợt thay đổi sắc mặt, Giang Mậu cũng nhanh trí phản ứng lại, hắn vội vàng nói: “Ây da, cậu làm rất tốt, đúng là đã không khiến tôi phải hổ thẹn, nhưng không được kiêu ngạo mà phải tiếp tục cố gắng đấy.”
Nói xong, hắn lấy hết can đảm vỗ vào vai Sở Phàm, nhưng lúc này lòng bàn tay cũng toát đầy mồ hôi.
Và tất nhiên tất cả những chi tiết nhỏ này đám người Ngô Diệu đều không biết, bọn họ chỉ biết âm thầm nghiến răng, căm hận nhìn chằm chằm Sở Phàm.
Chỉ một lời nói của thằng cha này mà khiến cơ hội phản công của bọn chúng bị chặn đứt luôn, thực là đáng ghét!
Ngay sau đó, Giang Mậu lập tức không cho bọn chúng có cơ hội gây khó dễ nữa, hắn sai đàn em thân tín đi lập hợp đồng để ký kết với năm đại biểu đến đàm phán ngay tại đó.
Trước sự bất lực, đám người này chỉ còn cách nhẫn nhịn đặt bút ký tên của mình lên.
Trong giới thế lực ngầm, người ta coi trong nhất chính là việc giữ chữ tín, bọn chúng đưa ra đề xuất giao đấu trước mặt biết bao đàn em, nếu như không nhận thua thì dù Giang Mậu có không làm gì được chúng nhưng sẽ khiến chúng mất đi lòng tin của đàn em như vậy thì mất còn nhiều hơn là được.
Khi nhìn thấy tài khoản của mình tăng thêm một trăm triệu tệ, Giang Mậu vui mừng đến nỗi miệng không khép lại được.
“Giang Mậu, lần này xem như anh may mắn, chỉ hy vọng rằng lần sau anh vẫn có được cái cơ hội đó!”
Sắc mặt Rose ảm đạm nhìn chằm chằm Giang Mậu, cô ta lạnh lùng nói.
Ngay sau khi đám người này quay người rời đi thì bọn đàn em cũng không dám chậm trễ, lập tức nhanh chóng theo sau bước xuống dưới tầng.
Đợi sau khi mọi người đều đi hết, Sở Phàm mới lên tiếng: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi về trước đây.”
Anh hiểu rõ tính cách của Giang Mậu, lần này do không chuẩn bị kỹ lưỡng nên bị năm thế lực kia đánh cho trở tay không kịp, bây giờ không những đã thở phào nhẹ nhõm mà còn lấy được số tiền lớn một trăm triệu nữa thì chắc chắn Giang Mậu sẽ chuẩn bị hàng loạt phương án đối phó cho lần bị tấn công tới.
Ít nhất thì thằng cha Ngô Diệu đã liên kết với đám người bên ngoài, chắc chắn sẽ là người bị Giang Mậu tìm đến tính sổ đầu tiên.
Hơn nữa nếu có ở lại thì anh cũng không giúp gì được cho họ nữa nên quyết định đi khỏi đó.
Giang Mậu không những không giữ anh lại mà còn cung kính lễ phép tiễn Sở Phàm xuống tầng, khi Sở Phàm đi đến bên đường định vẫy xe về nhà thì đột nhiên một chiếc ô tô màu đen dừng lại trước mặt anh.
Khi cửa kính xe hạ xuống, thì trước mắt Sở Phàm hiện ra khuôn mặt tươi cười của Sài Tiến.
/522
|