Ngày hôm sau, ba người ăn sáng xong liền đi đến trường.
Sở Phàm đến thẳng phòng học, Trần Mộng Dao lại đưa Kiều Tuyết đến phòng đào tạo để báo danh.
Sáng nay toàn là tiết của bà Cao lắm chuyện, với người đàn bà mồm miệng độc địa này Sở Phàm đúng là không có gan để đôi co với bà ta, quả thực bốn năm đại học bị chế giễu quá nhiều lần, nên anh cũng hơi thấy sợ rồi.
Nhưng hôm nay tâm trạng của bà Cao lắm chuyện lại rất tốt, hiếm khi thấy bà ta không mỉa mai Sở Phàm, hôm nay bà ta còn ngân ca hát trong miệng.
“Các em, hôm nay tôi sẽ thông báo cho các em một tin vui.”
Sau khi tiếng chuông báo hiệu vào học vang lên, bà Cao vỗ tay, cười híp mắt nhìn vào mọi người nói.
Tất cả mọi người trong lớp đều đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn bà Cao.
“Hôm nay lớp mình có thêm hai thành viên mới, hai bạn ấy đang đứng ngoài cửa đây, mọi người hãy chuẩn bị vỗ tay chào đón các bạn ấy nào.” Bà Cao hồ hởi nói.
Ai ngờ nghe xong, cả căn phòng học như bị dội gáo nước lạnh vậy, chẳng ai có một động tĩnh nào hết.
Đây đâu thể trách mọi người không nể mặt được, mà là bọn họ đã là sinh viên năm bốn, sắp tốt nghiệp đến nơi, có thành viên mới vào lớp thì có gì quan trọng không? Với những sinh viên sống nội tâm, có khi chẳng nói câu nào và cũng chẳng thèm quan tâm, vì sao còn phải chào đón chứ?
“Các anh chị làm cái gì thế, đều chết hết rồi à?!” Bà Cao đập bàn, mọi người lúc này mới vỗ tay cho có lệ, tiếng vỗ tay lác đác không đồng nhất, nghe còn chán hơn là không có.
Bà Cao bất lực, chẳng thèm nói gì nữa, bà ta đi ra khỏi phòng học, rồi đưa hai sinh viên mới vào lớp.
Khoảnh khắc đó, mấy sinh viên đang thì thầm to nhỏ vỗ tay lấy lệ kia, dừng lại một lúc, rồi bắt đầu vỗ tay rầm rộ cả lên.
Sở Phàm ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy hai người bạn mới đến, hai mắt anh tròn xoe nhìn không chớp, như thể vừa gặp ma vậy.
Sao thế này, hai người bạn này trong đó một người lại là Kiều Tuyết!
Nhưng điều này Sở Phàm vẫn chấp nhận được, vì khi nghe thấy bà Cao nói có thành viên mới, anh cũng đoán rất có khả năng là Kiều Tuyết, nếu không sao có thể trùng hợp đến vậy?
Điều khiến anh cảm thấy càng sốc hơn, đó là cậu thanh niên đứng bên cạnh Kiều Tuyết lại là Sở Vân!
Không sai!
Lúc này người cùng Kiều Tuyết chuyển đến trường của anh, vào lớp của anh học, chính là em ba của anh, là Sở Vân, cũng chính là người đứng phía sau Long Hổ Đàn của thành phố Phụng Khâu.
Thật không ngờ, cậu nhóc này lại chuyển vào lớp anh học, cậu ấy đáng nghĩ cái gì đây?
Sở Phàm không thể hiểu nổi.
Còn cánh đàn ông trong lớp thì đang nhìn Kiều Tuyết, một cô gái xinh đẹp như tiên nữ trong tranh vậy, các bạn nữ thì đổ dồn ánh mắt về phía Sở Vân, một anh chàng đẹp trai phong độ mà không khỏi kêu lên suýt xoa, tuy bọn họ không có cảm tình với sinh viên chuyển trường, nhưng đương nhiên là có cảm tình với trai xinh gái đẹp rồi!
“Được rồi, mọi người yên tĩnh đi, để hai bạn mới này tự giới thiệu về mình chút đã.” Bà Cao vỗ tay nói.
Cả lớp bắt đầu yên tĩnh lại, ánh mắt nồng nhiệt của đám con trai cứ thế nhìn chằm chằm vào Kiều Tuyết, còn các cô gái thì nhìn Sở Vân một cách si mê, đúng kiểu thấy trai đẹp là mắt sáng lên vậy.
“Xin chào mọi người, mình là Kiều Tuyết, đến từ thành phố Đông Hải.” Kiều Tuyết đi lên trước một bước, giới thiệu về mình bằng giọng nói trong trẻo.
Cánh đàn ông trong lớp hô hào gầm rú, như đám chó Teddy đang đến thời động dục, cứ thế hau háu nhìn Kiều Tuyết.
Sở Vân cũng đi lên trước một bước, giọng nói trầm ấm: “Chào bác bạn, mình là Sở Vân, đến từ thành phố Phụng Khâu, sau này được cùng lớp với mọi người, hy vọng được mọi người giúp đỡ.”
Nghe thấy vậy, các cô gái trong lớp đều hét lên mà trầm trồ, Sở Vân đúng là quá thể hoàn hảo, không chỉ đẹp trai, ăn mặc sang trọng phong cách, mà đến giọng nói cũng hay như vậy, đúng mẫu đàn ông lý tưởng mà các cô gái hay chọn, chỉ tiếc là một người đàn ông hoàn hảo như thế mà tận năm bốn rồi mới đến, thật là tiếc quá đi!
“Được rồi, hai bạn mới đã giới thiệu xong, giờ hai em đi chọn chỗ ngồi rồi ngồi xuống chúng ta sẽ bắt đầu vào bài giảng ngày hôm nay.” Bà Cao nói với hai người họ với vẻ rất hài lòng.
Kiều Tuyết và Sở Vân gật đầu, sau đó đi vào phía dãy bàn.
“Bạn xinh đẹp ơi, nữ thần ơi, đến chỗ tớ ngồi này!” Đám con trai háu gái cứ thế to miệng hét lên, ai nấy vỗ đùm đụp vào ngực, để thu hút sự chú ý của Kiều Tuyết.
“Bạn đẹp trai, Sở Vân, qua chỗ tớ ngồi đi!” Các bạn nữ trong lớp cũng không chịu kém, cứ thế nhìn Sở Vân mà nháy mắt rồi tạo những tư thế gợi cảm như kiểu mời gọi Sở Vân.
Nhưng Kiều Tuyết và Sở Vân đều không nhìn ngang dọc mà đi thẳng đến hàng ghế cuối cùng.
Bọn Lí Dục và Lâm Khải ngạc nhiên, hồi hộp đến mức nắm chặt lấy tay áo.
Trời ơi, một người xinh đẹp như Kiều Tuyết lại đang đi về phía bọn họ, lẽ nào vận đào hoa của bọn họ đến rồi à? Chỉ tiếng là bọn họ đã có bạn gái rồi, cho nên cũng chỉ dám nhìn thôi, chứ không hề dám có ý nghĩ khác.
Trong lòng Sở Phàm dấy lên dự cảm không lành, anh cảm thấy hai người này chuẩn bị gây chuyện.
Quả đúng thế thật, Kiều Tuyết đi thẳng đến trước mặt Sở Phàm, cười tinh nghịch mà nói: “Sở Phàm, chị ngồi bên cạnh em được không?”
Sở Vân cũng không kém cạnh, vỗ vào vai Sở Phàm mà nói: “Anh hai, lâu rồi không gặp nhỉ.”
Ồ!!
Khoảnh khắc đó, cả lớp như thể bùng lên, đột nhiên vang lên một âm thanh nhốn nháo và ẫm ĩ chưa từng có từ trước đến nay.
Tất cả mọi người đều vươn cổ há hốc mồm, ánh mắt ngơ ngác nhìn vào Sở Phàm.
Bọn họ không dám tin rằng một tên ăn hại bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần, một con sâu mọt đáng thương bị Trần Mộng Vũ cắm sừng trong thời gian ba năm hôn ước kia, lại chính là em trai của Kiều Tuyết và là anh trai của Sở Vân?
À không phải, nếu bọn họ là anh chị em với nhau, vì sao lại khác họ chứ?
Hơn nữa Sở Vân tuy trông cũng hơi giống Sở Phàm, nhưng khí chất của hai người hoàn toàn trái ngược, Sở Vân cho người ta một cảm giác là một cậu ấm của một dòng họ lớn, còn Sở Phàm chỉ là một tên rẻ rách bình thường, người như thế mà là hai anh em của nhau á? Có đùa không đấy!
Sở Phàm vội vàng đứng dậy, nháy mắt liên hồi ra hiệu cho hai người đó rồi nói: “E hèm, hai bạn, hai người nhận nhầm người rồi, tôi có quen hai người đâu?”
Kiều Tuyết hơi trố mắt nhìn, xong mím môi cười: “Vậy à, thế chắc là mình bị nhầm, xin lỗi nhé.”
Nói xong, cô quay người ngồi ngay hàng ghế trước mặt Sở Phàm.
Sở Vân cũng nhún vai, nói đại một câu xin lỗi rồi ngồi sang chỗ ngồi trống bên cạnh.
Lúc này, mọi người trong lớp mới thở phào.
Tốt quá rồi, thì ra chỉ là nhận nhầm người, Sở Phàm nếu mà có quan hệ tốt với hai người họ thật, vậy chẳng phải là bọn họ đã mờ mắt cả bốn năm qua rồi à, các bạn nữ đã bỏ lỡ một chàng rể quý, các bạn nam phải nói là đã bỏ lỡ một mối quan hệ khủng sao?
Nếu là như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ hối hận chết mất.
Và tiết học đầu tiên cũng nhanh chóng kết thúc trong sự phấn khích của mọi người, tiết học sau, Sở Phàm lén lút rời khỏi phòng học, đi lên tầng thượng chuẩn bị hít thở không khí cho dễ chịu chút.
Một lúc sau, trên tầng thượng xuất hiện thêm một bóng người, đó là Sở Vân.
“Anh hai, không ngờ giờ anh lại trở nên khiêm tốn vậy đấy?” Sở Vân híp mắt cười rồi đi đến bên cạnh Sở Phàm, cậu ấy nhìn Sở Phàm từ đầu tới chân.
Sở Phàm quay đầu sang nhìn cậu ấy một cái, nói thẳng: “Sở Vân, rốt cuộc cậu định giở trò gì đấy?”
“Anh hai, anh đang nói gì thế, em không hiểu anh đang nói gì cả?” Sở Vân nhún vai, tỏ vẻ vô tội.
Sở Phàm im lặng một hồi, năm ngón tay túm lấy cổ áo Sở Vân!
/522
|