Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói đó, tất cả mọi người đều bất giác nhìn ra phía ngoài cửa.
Khi nhìn thấy ông già đang đứng ở trước cửa, đám người trong đại sảnh đều không dám ho he gì nữa.
“Đây là...... bác Đinh của cao ốc Thiên Môn?!”
“Bác Đinh sao lại đến đây làm gì, nghe đồn khách sạn Sunny là sản nghiệp của cao ốc Thiên Môn, giờ xem ra đúng là như vậy thật!”
Mọi người đều rì rầm to nhỏ, rõ ràng là không hiểu nổi sự xuất hiện của bác Đinh lúc này.
“Mấy người còn đứng ở đó làm gì, không nghe thấy lời tôi nói à, bắt thằng khốn kia lại cho tôi!” Đỗ Mỹ Quyên không thèm nhìn bác Đinh, vẫn quát to về phía mấy vệ sĩ của nhà họ Tần.
Đám vệ sĩ nhà họ Tần hơi lưỡng lự, đang định cắm đầu liều mạng ra tay, ánh mắt của bác Đinh nhìn một lượt trong đại sảnh mà nói: “Là vì lão già này lâu lắm rồi chưa xuất hiện, nên lời nói của tôi đã không còn hiệu lực nữa sao?”
“Hay là nhà họ Tần các người muốn thăm dò giới hạn của tôi?”
Nghe thấy vậy, sắc mặt căm phẫn của Tần Phương Hoa hơi thay đổi, ông ta vội vàng nói: “Tất cả mọi người dừng tay lại!”
“Anh làm cái gì vậy, vì sao lại phải dừng tay?” Đỗ Mỹ Quyên nhìn chồng mình mà hỏi với vẻ thắc mắc.
Tần Phương Hoa mặt mày tím tái, nhìn vào bà ta mà lắc đầu lia lịa, rồi đi đến trước mặt bác Đinh cười nói: “Bác Đinh, lâu rồi không gặp, cơ thể bác vẫn rắn rỏi hơn bố cháu nhiều.”
“Thì ra là con nhà họ Tần, bảo sao lại dám không nể mặt lão già này, là vì nhà họ Tần bây giờ đang là dòng họ số một của khu Tịnh Yên đây mà!” Bác Đinh cười khẩy một tiếng, ngữ khí mang vẻ hàm ý.
Tần Phương Hoa toát mồ hôi hột, vội vàng nói: “Bác Đinh nói gì vậy ạ, cháu đâu dám không nể mặt bác, chỉ là gặp phải biến cố, nên hơi bị mất kiểm soát ạ!”
“Tôi không cần biết các người gặp phải biến cố gì, khách sạn Sunny là sản nghiệp của cao ốc Thiên Môn, cậu lại ở đây ngang nhiên bắt khách của tôi, vậy sau này ai còn dám đến đây ăn uống và ở nữa?”
Bác Đinh lạnh lùng nói với một câu khiến bọn họ không dám nói gì nữa.
Trước khi đến đây, Sở Phàm đã dặn dò ông ấy không được để lộ thân phận của anh, cho nên bác Đinh mới nghĩ ra cái cớ này.
Mặt Tần Phương Hoa hơi biến sắc, trong lòng đau khổ vô cùng, nhưng lúc này cũng không dám làm trái ý bác Đinh để tiếp tục bắt Sở Phàm nữa.
Trong sự bất lực, ông ta đành nghiến răng nói: “Cháu hiểu rồi ạ, cháu sẽ cho người rời khỏi đây ngay.”
Nói xong, ông ta khoát tay nói với đám vệ sĩ với giọng không can tâm: “Tất cả mọi người, rời khỏi khách sạn ngay!”
“Tần Phương Hoa, đầu óc anh có vấn đề rồi hả, hung thủ hại chết con gái anh đang đứng trước mặt anh đây mà anh còn không bắt, anh không cảm thấy có lỗi với con gái anh sao?!” Đỗ Mỹ Quyên không ngờ rằng chồng mình lại đồng ý thỏa hiệp, nên không kìm được mà quát lên.
“Không biết gì thì im đi!” Tần Phương Hoa trong lòng đang bực sẵn rồi, bị vợ ông ta nói thế mà càng tức hơn.
Nhưng ông ta cũng không giải thích gì, chỉ bảo đám vệ sĩ thu dọn thi thể của Tần Lam, rồi rời khỏi khách sạn Sunny.
Thế lực của cao ốc Thiên Môn phải nói là vô cùng khủng khiếp, nhà họ Tần bề ngoài là một “Dòng họ số một” đương nhiên cũng hiểu biết nhiều hơn về những chuyện này.
Những người không biết trời cao đất dày, lúc này có lẽ vẫn muốn giằng co một lúc, nhưng Tần Phương Hoa ông ta lại không có cái gan đó.
Chờ sau khi toàn bộ người nhà họ Tần đã giải tán khỏi đó, Tào Tuấn lập tức cho nhân viên lau dọn sạch vết máu, đồng thời bảo quản lý khách sạn đi trấn an những người đã nhìn thấy cảnh máu me tối nay.
Còn ông ấy lại cùng với bác Đinh theo sau Sở Phàm vào trong thang máy.
Nhìn thấy cảnh đó, những vị khách ở trong khách sạn đều lấm lét nhìn, ai cũng bắt đầu đoán già đoán non thân phận thực sự của Sở Phàm.
Bọn họ cũng đâu có khờ, địa vị của bác Đinh ở khu Tịnh Yên không ai có thể làm lay chuyển được, giờ đây ông ấy lại đi theo phía sau một người thanh niên trẻ, hơn nữa lại với thái độ cung kính mà rất chân thành.
Đủ để chứng minh được rằng thân phận của Sở Phàm còn cao hơn cả bác Đinh này.
Thằng cha này rốt cuộc là có gia thế như thế nào, chẳng nhẽ là con của một dòng họ lớn ở trên tỉnh đến chăng?
Đoán ra được khả năng này, đa số các khách ở đây đều bắt đầu bàn tán, và sự suy đoán về thân phận của Sở Phàm cũng được lan truyền ra ngoài.
Trong văn phòng, Sở Phàm ngồi xuống bàn làm việc, bác Đinh đứng bên cạnh nói: “Cậu chủ, những vệ sĩ quả cảm của nhà họ Sở đã bắt được tên sát thủ, trong đó phải hy sinh tính mạng của năm người mới bắt được tên đó.”
“Cháu biết rồi, có chắc chắn hắn là sát thủ được nhà họ Trần và đám thế lực kia thuê không?” Sở Phàm hỏi lại.
“Bản thân tên sát thủ đó cũng không biết, vì hắn chỉ là nhận được đơn ám sát ở trên mạng, nhưng căn cứ theo thời gian để đoán thì chắc chắn là hắn.” Bác Đinh trầm ngâm một lúc mới mở miệng nói.
“Vậy chuyện nhà họ Tần lần này, mọi người có ý kiến gì không?” Sở Phàm lại hỏi.
Bác Đinh và Tào Tuấn nhìn nhau, rồi nói: “Cậu chủ, chuyện lần này là ngoài ý muốn, chỉ cần tôi ra mặt giải thích rõ cho ông Tần, tôi tin là nhà họ Tần sẽ không dám làm càn đâu.”
“Đúng đó cậu chủ, hơn nữa là do Tần Lam làm khó cậu trước, người trong khách sạn chứng kiến tận mắt, chúng ta không cần lo sẽ bị đuối lý.” Tào Tuấn vội vàng nói.
Sở Phàm nghĩ một lúc mới nói: “Đây không phải là chuyện có đuối lý hay không, mà là tôi đang nghĩ có nên mượn cơ hội này công khai thân phận của tôi hay không thôi.”
Câu nói vừa dứt, sắc mặt của bác Đinh và Tào Tuấn đột nhiên rạng rỡ hẳn lên.
Thực ra bọn họ từ lâu đã hy vọng Sở Phàm có thể công khai thân phận thật sự của mình ra, từ đó có thể quang minh chính đại phát triển thế lực của anh, chỉ có như vậy anh mới có thể nhanh chóng trưởng thành, nổi bật lên trong cuộc cạnh tranh vị trí người thừa kế sau này.
Một khi Sở Phàm đã trở thành gia chủ kế tiếp của nhà họ Sở, vậy thì bọn họ chính là những nguyên lão đầu tiên rồi.
Được như vậy thì chỉ đứng dưới một người còn trên cả vạn người, ai mà không mong chờ được trở thành nhân vật như vậy đâu?
Chỉ tiếc là Sở Phàm ở nhà họ Trần đã nhìn thấu được lòng hạ hiểm ác của con người, rồi không còn mấy hứng thú với chuyện quyền thế nữa, cho nên anh cứ luôn không thể hiện ra bao nhiêu dã tâm cả, bác Đinh cũng không dám giục giã, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn luôn lo lắng.
Giờ đây nghe thấy Sở Phàm chủ động nói ra muốn công khai thân phận, ông ấy cuối cùng cũng được thở phào.
“Cậu chủ, sao đột nhiên cậu lại thay đổi suy nghĩ vậy?” Không kìm được sự tò mò, bác Đinh hỏi luôn.
Sở Phàm mỉm cười: “Những gì trải qua gần đây đã khiến cháu hiểu ra một điều, có những lúc không phải cháu khiêm tốn thì sẽ không gặp rắc rối, mà còn ngược lại, chính vì sự khiêm tốn của cháu đã khiến cho những người gây rắc rối cho cháu lại được đằng chân lân đằng đầu.”
“Hơn nữa cháu nói cháu không có ý nghĩ tranh quyền đoạt thế, nhưng những người con cháu khác của nhà họ Sở bọn họ có tin hay không? Bọn họ còn không tin một ngày, thì sự tồn tại của cháu sẽ chỉ đem đến mối đe dọa cho bọn họ, thì bọn họ sớm muộn cũng sẽ đối phó với cháu.”
“Cho nên nếu phải ngồi chờ chết, thì thà rằng đọ sức với bọn họ một phen, chỉ có như vậy, cháu mới có thể bảo vệ tốt được người mà cháu yêu thương!”
Thời gian gần đây, vì sự khiêm tốn nhún nhường của anh mà khiến Trần Mộng Dao năm lần bảy lượt bị uy hiếp, anh không những không làm tròn nghĩa vụ của một người bạn trai, ngược lại còn khiến người mà anh yêu thương bị liên lụy theo.
Nếu cứ tiếp tục, ai mà biết lần nguy hiểm tiếp theo đây anh còn có thể tiếp tục bảo vệ được Trần Mộng Dao hay không.
“Tốt quá rồi, cậu chủ, cậu nghĩ như vậy lão già này cảm thấy được an ủi rất nhiều!” Bác Đinh vô cùng xúc động.
Sau đó ông ấy lại góp ý: “Nếu cậu chủ đã muốn công khai thân phận, chi bằng chúng ta tổ chức một buổi yến tiệc đi, trong buổi yến tiệc đó chúng ta lại để cậu chủ xuất hiện rồi tuyên bố luôn thân phận của cậu!”
/522
|