“Anh đừng có qua đây!”
Đường Khả Khanh rúc vào góc phòng, gương mặt vừa sợ hãi nhưng lại có một vẻ rất cuốn hút.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, người đàn ông bình thường ở trước mặt quan tâm cô, yêu thương, che chở cô, một con người vô cùng tử tế, vậy mà sau khi bỏ đi lớp mặt nạ bề ngoài ra lại là một vẻ ghớm ghiếc đến vậy.
“Khả Khanh, anh khuyên em đừng phản kháng vô ích nữa, không phải bây giờ em đang cảm thấy vô cùng nóng, rất muốn cởi quần áo ra sao?”
Thích Thiếu Dương nở nụ cười ghê rợn.
Hắn cũng không vội, loại thuốc này hắn đã dùng rất nhiều lần rồi, cho dù bình thường, người dùng thuốc có tỏ vẻ thanh cao thế nào thì sau khi uống loại thuốc này chắc chắn sẽ trở thành loại phụ nữ vừa chủ động vừa phóng đãng.
Hắn chỉ cần đợi thêm chút nữa, đợi khi Đường Khả Khanh đã hoàn toàn ngấm thuốc, chủ động cầu xin anh ta thỏa mãn cô.
Ngoài cửa sổ, Sở Phàm nói với vệ sĩ phía sau mình: “Cậu đi đánh lạc hướng đi, tôi cần phải cứu người.”
Vệ sĩ gật đầu, nhảy qua tường, dùng tay đập vỡ chum nước trong sân.
“Xoảng” một tiếng chói tai.
Thích Thiếu Dương ở trong phòng vội đứng lên, giận dữ hét: “Ai đó?!”
Hắn ta quay đầu lại nhìn Đường Khả Khanh đang nằm trên đất thở gấp, cả người mềm nhũn, uốn éo như rắn bò, thấy vậy hắn vẫn quyết định ra ngoài xem thế nào.
Dù sao thuốc cũng đã bắt đầu phát huy tác dụng, hắn cũng chẳng sợ Đường Khả Khanh chạy mất, nếu không ra ngoài xem tình hình thế nào hắn cũng chẳng có hứng thưởng thức mỹ nhân trước mặt nữa!
Nghĩ vậy hắn liền lao ra ngoài, sau khi vệ sĩ thấy Thích Thiếu Dương thì lập tức lùi ra sau.
“Đứng lại!”
Nhìn thấy một bóng người xẹt qua trong bóng tối, Thích Thiếu Dương vô thức đuổi theo.
Sở Phàm nhân cơ hội này xông thẳng vào phòng, gọi: “Cô Đường, cô vẫn ổn chứ?”
Anh dìu Đường Khả Khanh lên, định hỏi tình hình của cô ấy thế nào nhưng Đường Khả Khanh xinh đẹp lúc này giống như một con rắn quấn lấy Sở Phàm, liên tục hôn lên mặt anh, vô thức rên rỉ: “Giúp tôi, mau giúp tôi, tôi nóng quá!”
Bùm!
Khoảnh khắc ấy đầu Sở Phàm như muốn nổ tung, cả người như chết lặng.
Lớn từng này tuổi rồi anh cũng chỉ từng hành động thân mật với một mình Trần Mộng Dao, hai người đã từng hôn, nhưng bởi vì Trần Mộng Dao hay xấu hổ nên chỉ hôn một chút đã buông ra.
Lúc ấy Sở Phàm cũng căng thẳng, anh chưa kịp thử xem có cảm giác gì thì đã kết thúc, thế nên anh cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Vì thế bây giờ Đường Khả Khanh chủ động thế này khiến anh hơi mất kiểm soát.
Lúc quan trọng, Sở Phàm tự cắn lưỡi, tỉnh táo trở lại, anh biết mình không có nhiều thời gian, Thích Thiếu Dương cũng không phải ngu, hắn sẽ phát hiện ra mục đích của người kia chỉ để dụ hắn ra khỏi nhà ngay thôi.
Nếu không nhanh đưa Đường Khả Khanh đi, đợi khi Thích Thiếu Dương quay lại thì lại càng không thể đi được.
Tuy Thích Thiếu Dương không phải đối thủ của anh nhưng ở đây còn có Thích Hình Thiên!
Bản lĩnh của ông ta như thế nào Sở Phàm biết rõ.
Nghĩ vậy, Sở Phàm lấy tay đánh vào gáy để Đường Khả Khanh ngất đi, tiện cho việc đưa cô ấy đi.
Nhưng có lẽ tác dụng của thuốc quá mạnh, tinh thần của Đường Khả Khanh vẫn đang trong trạng thái vô cùng hưng phấn, cú đánh của Sở Phàm không những không làm cô ấy ngất đi còn khiến cô ấy phát ra tiếng rên rỉ mê hoặc.
“Ôi, thoải mái quá…”
Nghe vậy Sở Phàm cảm giác hai mũi lại ngứa ngáy, e là lại chảy máu mũi rồi.
“Không kịp nữa rồi, cô Đường, xin lỗi cô nhé!”
Thấy Thích Thiếu Dương rất có khả năng sẽ quay lại, Sở Phàm vác Đường Khả Khanh lên vai, xông ra ngoài, đi theo lối khi đột nhập vào nhà họ Thích.
Cũng may Đường Khả Khanh lúc này đang mê man, chỉ thở gấp chứ không phát ra tiếng kêu gì kỳ lạ, mấy tên vệ sĩ nhà họ Thích vẫn không hề phát giác ra điều gì.
Chạy một mạch hơn 10 dặm, Sở Phàm chạy tới một khu rừng rậm rạp.
Sở Phàm đặt Đường Khả Khanh đang mê man mất tự chủ xuống, lấy hai cây kim bạc trong túi ra chuẩn bị châm cứu cho cô ấy.
Tuy tác dụng của loại thuốc này rất mạnh nhưng Sở Phàm đã từng theo Quỷ Cốc học y, bản thân cũng có nghiên cứu về lĩnh vực này, chỉ cần cho anh cơ hội thì việc loại bỏ tác dụng của thuốc trong người Đường Khả Khanh chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng…
Đường Khả Khanh không hề cho anh cơ hội.
Sở Phàm vừa mới cởi đến chiếc cúc thứ ba trên người cô ấy, đang chuẩn bị châm cứu thì bỗng nhiên Đường Khả Khanh ôm chặt lấy tay Sở Phàm, chủ động kéo vào phía trong áo cô.
Khoảng khắc ấy, Sở Phàm lại một lần nữa sững sờ.
Anh chỉ là chàng trai vẫn còn nguyên tem mác, bây giờ đối diện với thân hình tuyệt đẹp của Đường Khả Khanh cũng như sự chủ động của cô ấy thì làm sao Sở Phàm có thể chống cự lại được.
Trong lúc anh còn đang sửng sốt thì Đường Khả Khanh đã đẩy anh một cái rồi đè lên trên…
Một đêm mây mưa trôi qua.
Khi Sở Phàm tỉnh dậy thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Thấy Đường Khả Khanh đang nằm trong ngực, mắt nhắm nhiền nhưng lại vô cùng dịu dàng, tâm trạng Sở Phàm vô cùng phức tạp.
“Sao lại thành ra thế này?”
Trong lòng Sở Phàm rầu rĩ, vốn kế hoạch của anh định là xem tình hình của Đường Khả Khanh thế nào, anh lo rằng có thể vì anh mà Thích Thiếu Dương sẽ giận cá chém thớt với Đường Khả Khanh.
Kết quả điều anh lo lắng là đúng, Thích Thiếu Dương không chỉ giận cá chém thớt mà còn bỏ thuốc Đường Khả Khanh, định giở thói súc sinh, tuy hai người đã đính hôn nhưng Đường Khả Khanh chưa hề chuẩn bị cho chuyện này, vậy thì đây vẫn tính là xâm hại.
Điều khiến người ta hết nói nổi là Thích Thiếu Dương là người dùng khổ nhục kế nhưng cuối cùng người được lợi lại là Sở Phàm.
Nhìn thấy dấu máu đỏ trên đất, tâm trạng Sở Phàm vô cùng nặng nề.
Trinh tiết của người phụ nữ này đã bị anh lấy mất, nếu bảo anh giả vờ như không có gì xảy ra mà rời khỏi đây thì anh thật sự không làm được.
Nhưng nếu anh chịu trách nhiệm với Đường Khả Khanh thì Trần Mộng Dao phải làm sao đây?
Cô gái ngây thơ ấy đã giao cả trái tim cho anh, làm sao anh có thể phụ cô ấy được?
Đúng lúc Sở Phàm đang bối rối, cảm giác ong hết cả đầu, không thể nghĩ ra được nên làm gì tiếp theo thì Đường Khả Khanh tỉnh giấc, sự mê man trong đôi mắt đen láy đã biến mất.
Khi cô ngẩng đầu lên thì bắt gặp ngay ánh mắt Sở Phàm.
Khoảnh khắc ấy, Sở Phàm ngơ ngẩn.
“Cô… cô Đường.”
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Sở Phàm lại mở miệng nói.
Gương mặt xanh xao của Đường Khả Khanh ửng đỏ đầy mê hoặc, cô quay đầu, thì thầm: “Chuyện đã vậy rồi cậu đừng gọi tôi là cô giáo nữa, kỳ cục lắm.”
Sở Phàm gãi đầu, cười gượng ngịu.
“Tôi biết cậu đã có người yêu, yên tâm đi, chuyện lần này chỉ là sự cố, kẻ đầu têu là Thích Thiếu Dương, tôi sẽ không bắt cậu phải chịu trách nhiệm đâu.”
Dường như biết được Sở Phàm đang nghĩ gì, Đường Khả Khanh bỗng nhiên nói.
Đáng ra lúc này Sở Phàm phải cảm thấy nhẹ nhõm mới phải nhưng không biết vì sao sau khi nghe xong câu này, anh lại cảm thấy vô cùng rối rắm.
“Vậy cô định làm thế nào?”
Tuy vậy lúc này anh vẫn không thể nào hứa hẹn gì được với Đường Khả Khanh, chỉ có thể mặt dày hỏi.
“Đương nhiên là tôi về nhà rồi.”
Đường Khả Khanh nhíu mày, trầm giọng nói: “Năm ấy bố tôi thấy Thích Thiếu Dương là người đáng tin nên mới hứa gả tôi cho anh ta, bao nhiêu năm nay anh ta cũng diễn giỏi thật, khiến tôi dần dần chấp nhận anh ta, nhưng tôi không ngờ bộ mặt thật của anh ta lại như vậy!”
/522
|