“Bác Đinh, có chuyện gì không vậy?”
Là bác Đinh gọi điện thoại tới, Sở Phàm biết nếu không phải có chuyện gì đặc biệt thì bác Đinh sẽ không tùy tiện gọi cho anh.
“Cậu chủ, tôi nghe vệ sĩ của dòng họ nói rằng cậu ta vì để bảo vệ cậu mà đã ra tay giết Thích Thiếu Dương của nhà họ Thích có phải không?” Bác Đinh hỏi.
“Đúng vậy, có vấn đề gì không bác?”
Sở Phàm thừa nhận luôn, dù sao thì chuyện này cũng không có gì phải giấu cả, bác Đinh cũng không phải là người ngoài.
Bác Đinh cười mếu nói: “Cậu chủ à, giết tên Thích Thiếu Dương đó không có vấn đề gì to tát cả nhưng lại không hề đơn giản đâu.”
“Hiện tại cậu vẫn chưa chính thức trở thành gia chủ của nhà họ Sở, những dòng họ kia cùng lắm cũng chỉ là đang kiêng nể với cậu thôi chứ không hề sợ cậu, Thích Thiếu Dương dù sao cũng là con trai cả của nhà họ Thích, nếu nhà họ Thích biết được chuyện đó là do cậu làm thì chắc chắn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”
“Chỉ là một nhà họ Thích mà thôi, cho dù họ có không bỏ qua cho cháu thì đã sao?” Sở Phàm cau mày, trầm giọng nói.
“À, cậu chủ này, cuối tuần này chẳng phải là có buổi tiệc công khai thân phận của cậu sao, chúng ta dùng danh nghĩa của cao ốc Thiên Môn để mời một số dòng họ lớn đến chứng kiến, trong số đó có nhà họ Liễu là một dòng họ có thực lực khá mạnh ở khu Tịnh Yên, họ không hề kém cạnh so với thế lực của nhà họ Tần.”
“Nhà họ Liễu và nhà họ Thích có mối quan hệ như thế nào vậy?” Sở Phàm hỏi thẳng.
“Thưa cậu chủ, Nhà họ Thích là một dòng họ có truyền thống học võ, mỗi lần dòng họ đó đào tạo ra một cao thủ đều được đưa đến nhà họ Liễu đảm nhận vai trò bảo vệ sự an toàn của nhà họ Liễu, từ đời này sang đời khác đều như vậy, cho nên mối quan hệ giữa nhà họ Liễu và nhà họ Thích đều luôn tốt đẹp.”
“Lần này Thích Thiếu Dương bị giết, chỉ cần nhà họ Thích đưa ra đề nghị giúp đỡ với nhà họ Liễu thì có thể nhà họ Liễu sẽ không đứng về phía cậu đâu.”
“Không đứng về phía cháu thì thôi, cháu không tin một nhà họ Liễu có thể làm gì được cháu!” Sở Phàm hừ một tiếng, trầm giọng nói.
Bác Đinh ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Cậu chủ, nếu như là trước đây thì đương nhiên có thể không cần quan tâm nhà họ Liễu, nhưng với tình hình hiện nay, cậu ba cũng đang ở khu Tịnh Yên đấy, hơn nữa theo tôi quan sát thì cậu ấy cũng đang đưa thế lực ở thành phố Phụng Khâu của mình điều động dần về bên này.”
“Sao cơ ạ?” Sắc mặt Sở Phàm chợt thay đổi: “Sở Vân muốn về bên này tranh giành địa bàn với cháu, áp chế sự phát triển của cháu?”
Cho đến lúc này thì Sở Phàm cuối cùng cũng hiểu được mục đích của Sở Vân.
“Nếu tôi đoán không lầm thì đúng là như vậy.” Bác Đinh cười mếu nói: “Tuy rằng dòng họ không cho phép người thừa kế tranh giành quyền lợi nhưng hành động cướp nguồn lực này nếu có xảy ra nhưng không tạo ra mâu thuẫn bên ngoài thì dòng họ cũng sẽ không can thiệp.”
“Bởi vì trong lịch sử của nhà họ Sở thì cũng có nhiệm vụ để thử thách cả hai người thừa kế, và thử thách này được bố trí trong cùng một thành phố.”
“Cháu hiểu rồi, cho nên tình hình bây giờ chính là cháu không những không được đắc tội với những gia tộc quyền quý trong khu Tịnh Yên mà còn phải cố gắng lôi kéo họ, nếu không họ sẽ tự động đứng về phía Sở Vân, có đúng là như vậy không?” Sở Phàm phân tích suy nghĩ của mình, anh trầm giọng nói.
“Đúng vậy, vì vậy cái chết lần này của Thích Thiếu Dương, tôi sẽ để vệ sĩ quả cảm đó đứng ra chịu hoàn toàn trách nhiệm, có như vậy mới không ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa cậu và nhà họ Liễu.” Bác Đinh cười nói.
Nghe đến đây, trong lòng Sở Phàm cảm thấy có chút khó chịu.
Những vệ sĩ quả cảm của nhà họ Sở đều là những đứa trẻ mồ côi được cứu về từ những khu chiến tranh loạn lạc trên khắp thế giới.
Mặc dù thời khắc họ được cứu sống trở về đều được thấm nhuần tư tưởng rằng sẽ bảo vệ chủ nhân, bảo vệ nhà họ Sở, luôn luôn sẵn sàng cống hiến cả tính mạng cho nhà họ Sở và chủ nhân.
Nhưng những vệ sĩ quả cảm đó dù sao cũng là một con người có sự sống chứ đâu phải một công cụ vô hồn.
Bây giờ người cứu Đường Khả Khanh là anh, đánh trọng thương Thích Thiếu Dương cũng là anh, những vệ sĩ quả cảm đó chính là vì muốn cứu anh cho nên mới giết Thích Thiếu Dương, còn hiện tại gặp rắc rối thì lại đẩy những vệ sĩ quả cảm đó ra gánh tội thay, làm như vậy thì thực sự không có nhân tính nữa.
Sở Phàm hít một hơi dài nói: “Bác để cháu suy nghĩ một chút, dù sao thì bữa tiệc cũng còn mấy ngày nữa mới bắt đầu, nói không chừng nhà họ Thích còn không hề biết cái chết của Thích Thiếu Dương liên quan đến cháu đâu.”
“Thôi được rồi, vậy thì tôi cũng không làm phiền cậu chủ nữa.” Bác Đinh cũng không ngạc nhiên gì với câu trả lời của Sở Phàm.
Nếu như Sở Phàm không hề do dự gì mà đồng ý để vệ sĩ quả cảm chịu trách nhiệm đó thì bác Đinh mới nghi ngờ phải chăng mình đang gọi nhầm điện thoại, còn Sở Phàm lúc này tuy suy nghĩ hơi ngốc nghếch nhưng lại khiến người khác tình nguyện khuất phục trước cậu ấy.
Trên sân thượng lúc này, Kiều Tuyết nghiêng đầu nhìn Sở Phàm nói: “Sao thế, cậu gặp rắc rối gì sao?”
Sở Phàm không hề che giấu cuộc gọi lúc nãy, cho nên cô cũng đã nghe được đến bảy tám phần, chỉ có điều thân phận của Sở Phàm cô vẫn chưa biết, vì vậy nên sẽ không hiểu được sự ghê gớm bên trong đó.
“Không có rắc rối gì cả, tôi tự giải quyết được.” Sở Phàm mỉm cười nhìn Kiều Tuyết rồi nói: “Đi nào, chúng ta về thôi, về muộn Dao Dao sẽ lo lắng lắm đấy.”
Kiều Tuyết ừ một tiếng rồi quay người cùng Sở Phàm trở về khu biệt thự liền kề.
Trước khi vào trong biệt thự cả hai mới thôi nắm tay nhau, họ đã ngầm giao hẹn rằng tạm thời không để Trần Mộng Dao biết được mối quan hệ giữa họ, dù gì thì Trần Mộng Dao cũng xuất thân từ một dòng họ bình thường, cô vẫn khó có thể chấp nhận được khái niệm đa thê này.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp nhoáng đã đến cuối tuần, mấy ngày nay Sở Phàm sống rất bình yên, người nhà họ Tần không hề đến gây khó dễ cho anh, người nhà họ Thích cũng không thấy đâu, ngay cả tên Trương Hoành Chi trước đây vẫn hay quấy rối Kiều Tuyết thì mấy hôm nay cứ hễ nhìn thấy Sở Phàm là hắn lại như nhìn thấy ma mà quay đầu bỏ chạy.
Sở Phàm cũng rất vui vẻ và thoải mái, đợi đến buổi chiều thứ bảy, Sở Phàm gọi cho Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết khi hai người đang đi mua sắm, anh báo hai cô gái chuẩn bị trang điểm để đến dinh thự Genesis tham gia một buổi yến tiệc.
Kiều Tuyết là biết qua chuyện này nên lập tức đồng ý, còn Trần Mộng Dao vẫn chưa hay biết gì, vẫn ngốc nghếch hỏi buổi tiệc đó là do ai đứng ra tổ chức.
“Dao Dao, đừng hỏi nữa, tóm lại là tối hôm nay em phải trang điểm cho thật lộng lẫy, anh sẽ cho em một bất ngờ lớn đấy!” Sở Phàm cười nói.
“Ôi, thật không ạ?”
Ánh mắt Trần Mộng Dao sáng lên, hào hứng nói.
Sau khi ở bên Sở Phàm, càng ngày cô càng cảm thấy thân thế của Sở Phàm không hề đơn giản, nhưng lại không thể nói ra được cụ thể đó là gì.
Giờ Sở Phàm lại nói sẽ cho cô một bất ngờ vậy thì đó không phải là điều đơn giản gì đâu, cô vẫn còn nhớ bất ngờ lần trước chính là căn biệt thực liền kề trị giá vài triệu tệ, còn bất ngờ lần này nói thế nào đi nữa thì cũng không thể nhỏ hơn lần trước được.
Ngay sau đó, hai cô gái liền xách đồ trở về nhà và bắt đầu chuẩn bị trang điểm.
Khoảng bảy giờ tối, chiếc xe do bác Đinh trực tiếp lái đến, còn Sở Phàm đã thay một bộ vest vừa vặn, anh đợi Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết từ biệt thự đi ra thì cả ba người lên xe đến thẳng dinh thự Genesis.
Khi đến dinh thự Genesis thì đã có một vài chiếc xe sang đỗ trước cửa, đây đều là những đại gia có tiếng ở khu Tịnh Yên.
Khi xe của Sở Phàm đến thì lập tức thu hút sự chú ý của vô số ánh nhìn.
Theo kế hoạch thì bác Đinh sẽ xuống xe trước để đối phó với những người muốn đến bắt chuyện, còn ba người Sở Phàm và Trần Mộng Dao Kiều Tuyết vẫn ở trong xe đi thẳng xuống hầm để xe, sau đó đi thang máy lên phòng chờ ở tầng trên.
Không khí dưới sảnh tầng dưới vô cùng nhộn nhịp huyên náo, Sở Phàm đứng trước cửa kính chỉ nhìn được từ bên trong phòng chờ nhìn xuống đám đông đang chen chúc phía dưới, ánh mắt đăm chiêu nhìn xa xăm.
/522
|