Khoảnh khắc đó, tất cả đều sững sờ, kinh ngạc sợ hãi nhìn Sở Phàm.
Nhà họ Tần ở khu Tịnh Yên có địa vị như thế nào cơ chứ? Dù là người tận đẩu đâu chỉ biết sơ sơ nhưng cũng đủ hiểu, vậy mà Sở Phàm lại dám đánh người nhà họ Tần, do anh ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài quá nên không biết địa vị nhà họ Tần, hay là do sĩ diện hão, muốn thể hiện trước mặt đám người Thẩm Lăng Khê đây?
Tần Chí Thâm ngồi trên đất, đôi mắt trợn trừng, nhìn Sở Phàm chằm chằm: “Mày, mày dám đánh tao à? Mẹ mày chứ mày đúng là chán sống rồi!”
“Ai chán sống còn chưa biết đâu, vừa nãy lời tao nói mày không nghe thấy à?” Sở Phàm nheo mắt, giọng nói lạnh lùng.
Vừa nãy anh bảo cho mấy tên này ba giây để cút khỏi đây, thời gian đã hết bọn chúng vẫn không nhúc nhích, đúng là không coi lời cảnh cáo của anh ra gì!
“Mấy thằng kia, lên hết cho tao, ông đây phải cho nó biết, rốt cuộc nó đã động vào ai!” Tần Chí Thâm đứng dậy, mặt hằm hằm nói.
Mấy tên đồng bọn của hắn ngay lập tức bao vây đám người Sở Phàm, tên nào tên nấy siết chặt nắm đấm, trên mặt thì nở nụ cười gian xảo.
Sở Phàm liếc mắt nhìn bọn Lí Dục, dửng dưng nói: “Các cậu ra ngoài đi, ở đây cứ giao cho tớ!”
Nghe xong, Triệu Hiểu Kim và Lâm Khải đang định bảo Sở Phàm coi thường anh em, lúc này sao có thể để anh chiến đấu một mình được, Lí Dục phải gắng sức kéo bọn họ ra ngoài.
Cậu ta biết khả năng đánh nhau của Sở Phàm, nếu Sở Phàm đã ra tay thì mấy tên trong này chẳng phải là đối thủ của anh.
Nhưng, giỏi võ là một chuyện, nhà có thế lực không thì lại là chuyện khác.
Đúng là Sở Phàm có thể đánh thắng được bọn chúng, nhưng có thể thắng nổi nhà họ Tần không?
Trong lòng Lí Dục vẫn hơi lo lắng, nhưng chuyện đã đến nước này, cậu ta cũng chẳng thể nào ngăn cản được, chẳng lẽ cứ đứng trơ ra đó, nhìn ba người nổi tiếng mà cậu ta thích bị Tần Chí Thâm chà đạp à?
Bọn Lâm Khải và Triệu Hiểu Kim vẫn còn đang ngờ vực thì bỗng trong phòng phát ra tiếng đánh đấm bình bịch.
Tiếp theo đó là không ngừng những tiếng gào rú thảm thiết khiến nghe mà rợn cả người.
Mười phút sau, cửa phòng chờ mở ra, Sở Phàm điềm tĩnh bước đi ra ngoài, Thẩm Lăng Khê, Liễu Thất Nguyệt và Sở Khả Khả đang ngơ ngác đi theo sau Sở Phàm, bọn họ dường như không thể tin vào những gì vừa diễn ra.
“Sở Phàm, cậu…” Lâm Khải trợn tròn mắt, nhìn vào trong, trên mặt đất đám người đang nằm chồng lên nhau, sốc đến nỗi không nói lên lời.
Sở Phàm cười, chẳng hề quan tâm nói: “Đừng nghĩ nữa, chỉ là một đám máu gái nhưng yếu xìu ấy mà, nếu là cậu thì cậu cũng đánh cho chúng ra bã thế thôi.”
Nghe xong, Lâm Khải và Triệu Hiểu Kim cũng thở phào đôi chút, chỉ có Lí Dục là vẫn đang căng thẳng, cậu ta biết Sở Phàm nói vậy chỉ là không muốn gây thêm phiền phức.
Phải biết rằng, mấy tên đi cùng Tần Chí Thâm, mấy tên đều vạm vỡ, cường tráng, vừa nhìn là đã biết từng tập luyện võ, sao có thể coi như đám công tử ăn chơi, yếu đuối mà hám gái chứ?
Lúc này đám người Thẩm Lăng Khê mới hoàn hồn lại, ánh mắt nhìn Sở Phàm tràn đầy sự kinh ngạc và mến mộ.
Vừa nãy ở trong phòng, bọn họ đã chứng kiến tất cả, lúc Sở Phàm ra tay đánh đám người kia không hề đơn giản như những gì anh nói.
Tần Chí Thâm có mấy tên đàn em cơ bắp cuồn cuộn, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ra rùng mình, nhưng khi đối diện với Sở Phàm, bọn chúng còn chẳng đỡ nổi một chiêu của anh, Sở Phàm cho mỗi tên vài cái bạt tai, cả đám đã ngã lăn ra đất.
Sở Phàm đã không muốn nói thì đương nhiên bọn họ cũng không nhiều lời.
Lúc này, Sở Phàm quay sang bọn họ, nói: “Các cô đi chuẩn bị đi, tôi sẽ bảo Lục Bình đổi phòng nghỉ cho các cô, chuyện ở đây cứ giao cho ông ta xử lý là được.”
“Hả?”
Thẩm Lăng Khê sững sờ, không ngờ rằng Sở Phàm sẽ nói những câu như thế.
Cô vẫn luôn cho rằng bọn Sở Phàm chỉ là cậu ấm của dòng họ nào đó ở khu Tịnh Yên nên mới có thể đến phòng chờ tìm bọn họ và đòi chụp ảnh chung kèm xin chữ ký.
Nhưng bây giờ nghe giọng điệu của Sở Phàm, cứ như là Lục Bình đang làm thuê cho anh ấy vậy?
Khi cô còn đang ngờ vực thì ông chủ của bọn họ tới, Lục Bình mồ hôi nhễ nhại, vội vã chạy từ trong thang máy ra, hốt hoảng chạy đến chỗ Sở Phàm.
Ông ta đang chuẩn bị cúi người chào Sở Phàm thì bị ánh mắt của Sở Phàm ngăn lại.
“Cậu…”
Hai tiếng “cậu chủ” trong miệng ông ta còn chưa kịp thốt ra thì đã đổi sang câu: “Cậu… cậu bạn cũ, tôi mới đi có một lúc mà sao đã có chuyện rồi vậy?”
Trông vẻ cười hiền từ của ông ta, Sở Phàm thầm khen cho khả năng ứng biến của ông ta.
Lúc này khi Lục Bình đi vào trong phòng nghỉ, thấy đám người nằm trên đất thì trố mắt lên sừng sờ.
Ôi giời ơi, đám người nằm trên đất là ai kia chứ? Nếu ông ta không nhầm thì đây là đám cậu ấm của những dòng họ có tiếng ở khu Tịnh Yên, điều khiến ông ta kinh ngạc hơn cả là trong đó còn có cả bóng dáng của Tần Chí Thâm!
Tần Chí Thâm là người nhà họ Tần, tuy không phải là cháu đích tôn nhưng vẫn mang trong mình dòng máu nhà họ Tần, hắn ta bị đánh thành ra thế này chẳng lẽ nhà họ Tần sẽ coi như không có gì xảy ra sao?
“Lục Bình, anh đổi phòng nghỉ cho cô Thẩm nhé, hoạt động tối nay không thể bị hủy bởi mấy tên cặn bã này được, vẫn cứ tổ chức như bình thường, những việc khác cứ giao cho tôi xử lý.”
Sở Phàm dửng dưng nói.
Nghe xong, Lục Bình thở phào một hơi, người đi làm thuê như ông ta, sợ nhất là ông chủ gây chuyện rồi để cho đám cấp dưới như hắn gánh tội.
Bây giờ đám cậu ấm Tần Chí Thâm bị đánh thành ra thế này, nếu như Sở Phàm không chịu trách nhiệm thì tội trạng này lại rơi vào đầu bọn họ, thậm chí ông ta đã chuẩn bị tâm lý để gánh tội thay.
Nhưng bây giờ xem ra, cậu chủ như Sở Phàm cũng là người có trách nhiệm.
Nghĩ cũng phải, người có thể làm cậu chủ của Cao ốc Thiên Môn chẳng lẽ lại là loại rùa rụt đầu vào lúc quan trọng sao?
Dừng lại mạch suy nghĩ, ông ta cười hì hì: “Cậu yên tâm, buổi tuyển chọn Idol tối nay vẫn diễn ra như bình thường, vậy tôi sẽ đưa ba cô ấy đi khỏi đây trước, việc ở đây giao cho cậu nhé.”
Nói xong, ông quay sang nói với mấy người Thẩm Lăng Khê: “Chúng ta đi thôi, chuyện ở đây sẽ có người xử lý.”
Nói xong, ông ta đi đầu tiên, Thẩm Lăng Khê nhìn Sở Phàm một cách sâu xa, nhưng vẫn tiếp tục đi, rồi dần biến mất sau góc khuất cầu thang.
Lúc này, Lâm Khải sờ gáy, lo lắng nói: “Sở Phàm, cậu muốn tỏ vẻ trước mặt người đẹp tớ có thể hiểu, nhưng cậu cũng phải tuân theo nguyên tắc cơ bản chứ, thằng kia chẳng phải là cậu ấm nhà họ Tần à? Cậu đánh nó thì cũng thôi, bây giờ còn định ở lại xử lý, cậu điên à? Cậu xử lý thế nào?”
Triệu Hiểu Kim cũng nói: “Đúng thế, theo tôi thấy chúng ta vẫn nên rời khỏi đây thì hơn, dù sao công ty giải trí Hành Tinh cũng không dễ động vào đâu, nếu mấy người chúng ta mà ở lại thì khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết!”
Sở Phàm nghe xong cũng gật đầu, như ngộ ra điều gì đó.
Đúng là bọn Triệu Hiểu Kim và Lâm Khải cũng chỉ là người bình thường, chắc chắn không thể đắc tội với nhà họ Tần, để bọn họ ở lại đây đúng là chẳng được ích lợi gì cả.
Nghĩ vậy, Sở Phàm đáp: “Yên tâm đi, tớ tự có cách của mình, các cậu đi trước đi, ở đây cứ giao cho tớ là được.”
Bọn Triệu Hiểu Kim đang định bảo Sở Phàm coi thường anh em thì bỗng nhiên một điệu cười nguy hiểm vang lên: “Hờ hờ, định chạy à? Hôm nay tất cả bọn mày đừng hòng đi khỏi đây!”
/522
|