Nếu không phải vì Sở Phàm, thì chị họ Tần Lam của hắn cũng không phải chết tức tưởi như vậy, và hắn cũng không thể thay thế Tần Lam, trở thành đứa cháu được ông Tần yêu quý nhất.
Có thể nói địa vị của hắn ngày hôm nay đều là do Sở Phàm giúp mà có.
Nhưng điều này không có nghĩa là hắn phải ghi nhận ân đức của Sở Phàm, lần này Sở Phàm đánh hắn, đã gây nên mối oán hận giữa hai người, hắn làm sao có thể cứ thế cho qua!
Hắn không tin một kẻ vắt mũi chưa sạch như Sở Phàm lại có thể xóa sổ nhà họ Tần ra khỏi khu Tịnh Yên!
Phải biết là nhà họ Tần kinh doanh đã lâu năm ở trong khu Tịnh Yên, rễ đã bám chắc khắp cả khu Tịnh Yên rồi, và rắc rối phức tạp đến mức nếu quan chức địa phương muốn ra tay với nhà họ Tần cũng phải cân nhắc cái giá phải trả trước đã.
Một tên Sở Phàm thôi thì làm được cái gì?
Nghĩ vậy, hắn lập tức rút điện thoại ra gọi cho ông Tần, bắt đầu khóc lóc kể lể về chuyện hắn gặp phải tối nay.
Về phía khác, Sở Phàm đã đến văn phòng làm việc của Lục Bình.
Theo như tin mà bác Đinh điều tra được, nhà họ Tần và nhà họ Liễu đã lựa chọn đứng về phía Sở Vân, nếu đã như vậy anh cũng chẳng cần phải cạnh tranh với Sở Vân làm gì, liệt luôn nhà họ Tần và nhà họ Liễu vào danh sách kẻ địch là xong.
Anh đúng là cần phát triển thế lực của mình, nhưng không có nghĩa là không có nhà họ Tần và nhà họ Liễu thì anh không thể phát triển được.
Suy cho cùng khu Tịnh Yên chỉ là một khu có thực lực khá là mạnh mẽ thôi, bên cạnh vẫn còn rất nhiều thành phố có thế lực tương đương, Sở Vân muốn kìm hãm sự phát triển của anh, e rằng cậu ta đã nghĩ hơi nhiều rồi đó.
“Cậu chủ, chuyện đã giải quyết xong, buổi tuyển chọn Idol tối nay vẫn được tiến hành bình thường theo kế hoạch!”
Lúc này, Lục Bình đi từ bên ngoài vào, nói với dáng vẻ cung kính.
Sở Phàm gật đầu rồi nói: “Anh cho thêm người đề phòng đi, tôi vừa đánh cho tên Tần Chí Thâm một trận, không biết hắn có cho người đến làm loạn không.”
“Cậu chủ yên tâm, tôi đã gọi điện cho bác Đinh rồi, ông ấy đang thương lượng với nhà họ Tần, chắc không có vấn đề gì đâu.” Lục Bình vội nói.
“Ừm, anh bảo bác ấy thương lượng được thì thương lượng, không thương lượng được thì cho luôn cái tát là xong, đừng có nể mặt mà không biết điều, tưởng khu Tịnh Yên này có mỗi mình nhà họ Tần của ông ta chắc.” Sở Phàm nghĩ một lúc rồi nói thêm.
Nghe thấy vậy, Lục Bình mỉm cười gật đầu lia lịa.
Không ngờ cậu chủ lại là một người nóng nảy như vậy!
Thực ra, Sở Phàm cũng thấy từ khi anh hội tụ được nội lực, tính cách của anh cũng cứng rắn hơn trước rất nhiều.
Anh của trước đây thì kể cả người nhà họ Trần có sỉ nhục kiểu gì anh cũng nín nhịn, nhưng anh của bây giờ, bất kỳ lúc nào cũng muốn lựa chọn dùng vũ lực, hoàn toàn không để cho đám người kia có cơ hội ra oai thêm.
Anh cũng không biết sự thay đổi như vậy là tốt hay là xấu, nhưng trước mắt thì thấy khá là thoải mái.
“Vậy được, anh và tôi đến sân khấu xem lần nữa đi, đám bạn của tôi vẫn đang đợi ở đấy, đến lúc đó phải nói thế nào thì anh tự biết nhé.” Sở Phàm vỗ vào vai Lục Bình, híp mắt cười nói.
Lục Bình vội vàng gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Hai người đi thẳng đến chỗ ngồi của khán giả, buổi tuyển chọn còn chưa bắt đầu mà không khí của hội trường đã rất sôi động rồi.
Và ở bên cạnh hàng ghế khán giả, bọn Lí Dục và Triệu Hiểu Kim vẫn chưa vào chỗ ngồi.
Không biết tình hình của Sở Phàm ra sao, bọn họ còn có tâm trạng xem biểu diễn thì chẳng phải quá là vô nhân tính hay sao?
Đúng lúc này, một nụ cười chợt vang lên từ phía sau lưng bọn họ: “Mọi người đứng ở đây làm gì thế, mau vào chỗ ngồi đi, hàng ghế phía trước của mọi người tớ đã phải vất vả lắm mới lấy được đó, đừng có lãng phí chứ!”
“Sở Phàm!!”
Bọn Lí Dục đều ngạc nhiên mà quay đầu sang, quả nhiên Sở Phàm bình an vô sự đứng phía sau bọn họ, bọn họ cười lớn rồi đi lên phía trước vỗ vào vai Sở Phàm xem anh có bị thương ở đâu không.
Sở Phàm vội né luôn, miệng còn không quên trách đùa: “Ớ Lâm Khải đồ đểu cáng, đừng có lợi dụng mà sờ mông tớ!”
“Triệu Hiểu Kim! Cậu bóp ngực tớ làm gì? Cái đồ háo sắc kia!”
Cảnh tượng cười đùa trêu nhau lúc này đã xóa tan đi bầu không khí căng thẳng ban nãy.
Lúc này, Lục Bình đứng bên cạnh mới nói: “Các cô các cậu, mọi người đừng để bụng chuyện vừa xảy ra nha!”
“Mấy người Lăng Khê là những người nổi tiếng mà tôi đã dành nhiều tâm huyết để đào tạo ra, mọi người lại là fan hâm mộ của họ, cũng là những người đem lại lợi nhuận cho tôi, sao tôi có thể để mấy người Lăng Khê và các cô các cậu phải chịu tủi thân, chịu ức hiếp ở chỗ tôi được?”
“Mấy người đó tuy cũng có chút máu mặt, nhưng tôi cũng không phải người dễ động vào đâu, chuyện hôm nay tôi sẽ đi giải quyết, mọi người cứ yên tâm mà xem biểu diễn nhé!”
Nghe thấy những lời này, bọn Lí Dục cũng cảm thấy được yên tâm hẳn.
Sau đó còn không quên lườm Sở Phàm một cái, thì ra cậu ta đã biết từ trước rằng Lục Bình lo liệu cho mấy người Thẩm Lăng Khê xong sẽ quay lại để giải quyết chuyện ở đó.
Hại cho bọn họ cứ tưởng là một mình Sở Phàm ở lại đó để giải quyết rắc rối nữa cơ, còn khiến cho bọn họ lo lắng suốt nãy giờ.
Nghĩ cũng đúng, Sở Phàm đâu phải là người có gia thế gì đâu, trước đây còn bị Trần Mộng Vũ quay như chong chóng, làm gì có năng lực để đối phó với con cháu nhà họ Tần như Tần Chí Thâm!
“Được rồi, coi như chuyện đã qua, chúng mình mau vào chỗ ngồi đi.”
Lí Dục là anh cả của phòng, lúc này vẫy tay mà nói to.
Mọi người cũng không có ý kiến gì cả, ai nấy đều tìm vào chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống cùng nói chuyện, chờ đợi buổi biểu diễn bắt đầu.
Vị trí của bọn họ là do Lục Bình sắp xếp, tuy không phải hàng ghế đầu tiên, nhưng để nhìn khắp sân khấu thì vị trí này có góc nhìn đẹp nhất.
Lúc này, vì bọn Lí Dục đều đem theo bạn gái, mỗi mình Sở Phàm là không có ai, nhìn cũng thấy hơi tội tội.
Đúng lúc bọn họ đang định an ủi Sở Phàm vài câu, thì một làn hương thơm tỏa đến, ngồi xuống bên cạnh Sở Phàm.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, thấy bên cạnh Sở Phàm từ lúc nào lại thêm một cô gái dáng đẹp lại gợi cảm đang ngồi ở đó rồi.
Cô gái này mặc một chiếc váy hoa dài, dưới chân đi đôi giày đính đá lấp lánh, trên mặt còn đeo một cặp kính đen và khẩu trang, trông vô cùng thần bí.
Nhưng khi Sở Phàm nhìn thấy cô ấy, trong lòng đột nhiên sửng sốt.
“Ai thế nhỉ......”
Bọn Lí Dục ghé tai nhau bàn luận, nhưng nghĩ rằng vị trí đó vốn dĩ là chỗ của người ta, nên bọn họ cũng không nói thêm gì nữa.
Đúng lúc buổi biểu diễn bắt đầu, đã có một đội biểu diễn đi lên làm nóng không khí sân khấu, bọn Lí Dục dồn sự chú ý lên sân khấu, vừa xem vừa hồ hởi bàn luận.
Sở Phàm ngồi bên cạnh, anh không hề nhìn lên tiết mục đang biểu diễn, mà lại có nhã hứng nhìn sang bên người con gái ngồi bên cạnh mà nói nhỏ: “Cô Thẩm, cô cải trang không được hoàn hảo cho lắm đâu, vì ít nhất đã bị tôi phát hiện, cô cứ ra đây ngồi thế này không sợ bị quấy rối à?”
Thẩm Lăng Khê thấy mình bị Sở Phàm nhận ra mà cảm thấy hơi ngạc nhiên, cô hoàn toàn không ngờ Sở Phàm có thể dễ dàng nhận ra sự cải trang của cô đến vậy.
Cô bất giác cúi thấp người xuống, nói nhỏ: “Thật không đó, tôi cải trang thất bại rồi à?”
Nghe thấy giọng nói hơi lo lắng của cô gái, Sở Phàm không nhịn được cười, anh nói: “Đùa thôi, nếu không phải là nhìn thấy đôi Dolphin Bay Love dưới chân cô thì tôi không thể nghĩ rằng đó là cô được.”
Nghe thấy câu đó, Thẩm Lăng Khê mới ngớ người ra, thì ra là nhìn thấy đôi giày của cô.
Cũng chả trách, đôi giày của cô là đôi Dolphin Bay Love phiên bản giới hạn trên thế giới, chỉ có một nghìn đôi, vì giá quá cao, số lượng lại ít, cho nên những người hiểu về đôi này cũng không nhiều.
Nhưng không ngờ Sở Phàm lại có thể nhìn ra ngay được, cho thấy lai lịch của anh không hề đơn giản đâu.
/522
|