Ngay sau đó bác Đinh liền kể lại một cách chi tiết điểm cốt lõi của vấn đề với Sở Phàm.
Hóa ra bảng thu chi này thoạt nhìn thì có vẻ bình thường, thậm chí còn có dấu vết đã được nâng lên nhưng đối với một người quản gia đã cao tuổi như bác Đinh thì dấu vết đó chỉ như một biểu tượng mà thôi.
Ví dụ tiệm đá quý Adam – một trong những sản nghiệp của cao ốc Thiên Môn. Tiệm đá quý này có chất lượng ổn, thái độ phục vụ tốt và dịch vụ hậu mãi chu đáo nên lợi nhuận sản xuất mỗi năm gần như là cao nhất trong các cửa tiệm, hay dù có kém đi chăng nữa thì cũng ở trong top 3.
Nhưng bây giờ lợi nhuận năm nay của tiệm đá quý này lại vô cùng bình thường, chỉ ở mức đạt tiêu chuẩn và thứ hạng thì rớt thẳng khỏi top 10.
Điều này chứng tỏ lợi nhuận của tiệm đá quý này đã giảm đi rất nhiều. Nhưng vừa nãy bác Đinh đã gọi điện đến hỏi thì người phụ trách của tiệm đá quý lại bảo gần đây mọi thứ vẫn bình thường, không có vấn đề gì hết.
Vì vậy Bác Đinh mới cảm thấy nghi ngờ. Ông ấy lại kiểm tra thêm vài tiệm vẫn hoạt động rất tốt từ trước tới nay thì phát hiện ra rằng trong số đó cũng có một hai tiệm tồn tại tình trạng lợi nhuận giảm sút nhưng vẫn tạm ở mức tỉ lệ thuận.
Việc này cũng giống như một người rõ ràng là đã nghèo đến rớt mồng tơi nhưng vẫn cố mua quần áo sang xịn vào dịp Tết đến Xuân về để làm màu trước mặt người khác, sợ người ta biết là mình nghèo.
Nói trắng ra thì mấy công ty này làm trò mờ ám!
Nếu như năm nay họ thật sự làm ăn tốt thì với những biểu hiện này rõ ràng là có chuyển giao vốn. Còn nếu năm nay họ làm ăn thua lỗ thì tại sao trong điện thoại phải vờ vịt rằng mọi thứ vẫn ổn?
"Bác Đinh thấy nguồn gốc của vấn đề nằm ở đâu?" Sở Phàm trầm ngâm một lúc rồi bỗng hỏi.
Bác Đinh nghĩ ngợi một hồi rồi ngẩng đầu nói: "Hôm nay tôi cũng mới phát hiện ra thôi, cụ thể là vì lí do gì thì tôi cũng chưa rõ. Tôi cần phải quan sát thêm một thời gian nữa. Còn tôi thông báo cho cậu chủ là bởi vì trước mắt cậu mới là ông chủ của cao ốc Thiên Môn, những chuyện như thế này cậu cần được biết!"
"Cháu hiểu rồi, cảm ơn bác Đinh đã quan tâm." Sở Phàm gật đầu cảm kích rồi trầm giọng nói.
"Cậu chủ không cần khách sáo, năm đó tôi vẫn chỉ là một thư ký quèn ở cao ốc Thiên Môn. Là bố cậu đã đánh giá cao tôi, đề xuất với cả gia tộc chọn tôi làm quản gia để giúp đỡ ông ấy nên tôi mới có được như ngày hôm nay."
"Phải nói rằng cậu chủ và bố cậu rất giống nhau, đều tốt bụng và nhiệt tình." Bác Đinh nheo mắt cười nói.
Sở Phàm gãi đầu ngại ngùng, bật cười xua tay ý bảo không dám nhận lời khen này.
Ấn tượng của anh về bố chỉ dừng lại ở hồi anh năm tuổi. Khi đó hình như bố anh được ông Sở cử đi tham gia hội nghị gì đó mà chẳng ngờ sau lần ấy bố chẳng bao giờ quay về nữa.
Sau này lớn lên anh đã vô số lần hỏi ông về tin tức của bố mẹ mình.
Ông lại bảo anh nhớ nhầm rồi, bố mẹ anh đã mất vì bệnh tật từ khi anh còn rất nhỏ. Còn cuộc họp đó theo lời ông lại chỉ là một câu chuyện vô căn cứ, ông vốn không hề cử ai đi tham gia họp gì hết và bảo anh đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa.
Thật ra Sở Phàm vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này, chỉ là anh không nhắc với người khác mà thôi.
Bởi lẽ anh nhớ rất rõ bố mẹ anh không mất vì bệnh tật, hơn nữa cuộc họp kia hoàn toàn là có thật. Anh còn nhớ đêm trước ngày bố mẹ lên đường đã hứa với anh nếu có thể trở về sẽ đưa anh đi du lịch vòng quanh thế giới.
"Lẽ nào, trong câu chuyện này có những bí mật mà mình không thể biết?" Sở Phàm nheo đôi mắt thầm nghĩ trong đầu.
Nếu là như vậy thì anh nhất định phải cố gắng chiến thắng trong cuộc đua giành quyền thừa kế. Chỉ cần trở thành chủ nhân đời tiếp theo của nhà họ Sở thì chắc hẳn anh sẽ có tư cách để tìm hiểu những chuyện này. Đến lúc đó anh sẽ biết tung tích của bố mình.
Tỉnh lại khỏi dòng suy nghĩ miên man, Sở Phàm lại bàn vài chuyện về quản lý công ty với bác Đinh rồi gọi xe về nhà.
Thật ra chiếc xe Ferrari mà anh đặt lúc trước đã được đưa đến từ lâu.
Đáng tiếc là Sở Phàm bây giờ đã không còn quan tâm đến ánh nhìn của người khác. Nhà họ Trần vẫn luôn coi thường anh đã hoàn toàn suy vong. Những người quen biết anh thì sẽ không coi khinh anh, vậy anh lái Ferrari để ra vẻ cho ai xem?
Bình thường phải ra ngoài đi xe của công ty hoặc gọi taxi vẫn hơn, vừa thoải mái lại vừa nghịch điện thoại được, đúng là không gì tiện hơn.
Thế nhưng khi taxi đang đi tới một nơi vắng người thì tài xế đột nhiên đạp phanh gấp.
Sở Phàm không có tí đề phòng nào, suýt thì đập đầu vào hàng ghế đằng trước.
Anh ngẩng đầu nói: "Bác tài, sao thế?"
Người tài xế nọ gượng gạo quay đầu lại, nói với vẻ sợ hãi: "Thưa anh, có vẻ như chúng ta, chúng ta gặp rắc rối rồi!"
Sở Phàm cau mày lại đánh mắt nhìn ra bên ngoài thấy phía trước xe taxi có một cái cây lớn vắt ngang chặn đứng đường đi. Hai bên cây còn có hai người đàn ông trung niên mặc đồ vải.
Phía sau xe taxi có đến vài trăm bóng người lăm lăm nào dao nào gậy trong tay đi ra từ rừng cây phía hai bên đường bao vây lấy chiếc xe taxi như một cơn lũ.
Sở Phàm chau mày, anh đã đoán được người đến đây là ai.
Anh cười nhẹ, vỗ vai người tài xế nói: "Yên tâm đi, bác thả tôi xuống rồi đi khỏi đây luôn là được. Chuyện tối nay chỉ cần bác không nói với ai thì bác sẽ không gặp nguy hiểm gì."
Dứt lời Sở Phàm không chần chừ gì liền xuống xe ngay lập tức.
Đám người này đến tìm anh, dù thế nào đi nữa anh cũng không thể làm liên lụy người vô tội.
"Các người được nhà họ Tần sai đến đúng không?"
Sở Phàm xuống xe xong thì đám côn đồ kia và hai người đàn ông mặc đồ vải không hề có động thái gì nên Sở Phàm mới lên tiếng hỏi.
"Hừ, một kẻ sắp chết thì hỏi nhiều thế để làm gì?"
Sở Phàm vừa mới dứt lời thì người đàn ông mặc áo vải bên trái đã ngẩng đầu đáp với vẻ hung dữ.
Mà người đàn ông vừa nói xong thì người đàn ông trung niên bên phải cũng đột nhiên ngẩng đầu lên, để lộ ra gương mặt giống hệt người kia, hắn nói: "Đại ca nói gì cũng đúng."
Anh em sinh đôi ư?
Sở Phàm bàng hoàng, lập tức hiểu ra lần này gặp phải kẻ ngang tàng rồi.
Thông thường thì anh em sinh đôi sẽ ăn ý một cách hoàn hảo hơn những cặp anh em bình thường khác.
Điều này khiến cho họ phối hợp rất chặt chẽ. Nếu như võ công của hai người đều không tầm thường thì khi đánh nhau thậm chí hai người họ có thể hạ được một đối thủ mạnh hơn họ cả một bậc.
Dù gì thì Sở Phàm mới tập trung nội lực chưa được bao lâu, anh không thể xem là hàng cao thủ được.
Đừng nói đến hai người đàn ông mặc đồ vải này, ngay cả cái đám cầm dao cầm gậy đằng sau anh cũng không thể ứng phó được.
Sở Phàm hít một hơi thật sâu để bản thân bình tĩnh nhất có thể.
Anh nói: "Các người muốn làm gì tôi cũng được nhưng người tài xế này vô tội, để bác ấy đi đi!"
"Haha, đã bảo rồi, mày sắp chết rồi mà còn lắm mồm thế? Mày có tư cách gì mà mặc cả với bọn tao?" Tên đại ca của cặp sinh đôi bật cười lạnh lùng nói.
Em trai của hắn ngay lập tức tiếp lời: "Anh cả nói gì cũng đúng."
Sở Phàm chau mày đầy căng thẳng, không ngờ lại gặp phải một cặp anh em khó nhằn như vậy, kiểu này căng thật rồi.
Nhưng anh cũng biết rõ rằng mỗi lần anh ra ngoài đều có các vệ sĩ nhà họ Sở đi theo, bây giờ anh gặp rắc rối có lẽ họ đều phát hiện ra. Họ không xuất hiện ngay bởi lẽ họ hiểu rằng mỗi mấy người họ không thể bảo vệ an toàn cho Sở Phàm nên giờ chắc hẳn họ đã đi tìm bác Đinh giúp đỡ.
Chỉ cần anh có thể kéo dài thời gian đủ lâu thì nhất định sẽ được cứu.
Thế nhưng đám người này dường như không cho anh cơ hội. Kẻ làm anh trong cặp sinh đôi vừa phất tay thì tất cả đám người đó đều xông về phía Sở Phàm!
/522
|