Bảy giờ tối các loại xe sang đỗ đầy trước cổng dinh thự Genesis. Tất cả những đại gia giới thượng lưu trong thành phố quanh khu vực Tịnh Yên đều lần lượt tới chúc mừng cậu chủ mới của cao ốc Thiên Môn.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa tới một tháng mà cao ốc Thiên Môn đã đổi chủ. Chuyện này mà bảo không có gì mờ ám chắc chẳng ai tin.
Nhưng mọi người đều rất sáng suốt, biết rằng đây là sự tranh chấp giữa anh em với nhau trong nội bộ gia tộc. Những người ngoài cuộc như họ không thể phán xét gì được.
Trong phòng nghỉ tầng hai của dinh thự Genesis, Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết bị bắt mặc trang phục dạ hội ngồi đợi với vẻ mặt lo lắng.
Bác Đinh cũng ở đây, chỉ có điều là đã bị trói lại, cả người đều bị khống chế, giờ đây ông chẳng khác gì một người bình thường.
Lúc này Trần Mộng Dao không kiềm được hỏi: “Bác Đinh, nhà họ Sở không phải một dòng họ rất ghê gớm sao? Tại sao lại để Sở Vân ở đây làm xằng làm bậy thế? Chẳng lẽ họ đều không quan tâm đến chuyện người thừa kế sao?”
Bác Đinh cười khổ một cái, nói một cách bất lực: “Cô Mộng Dao, đúng là nhà họ Sở là một dòng họ lớn nhưng số lượng người thừa kế mỗi đời rất đông. Cậu chủ là chi trưởng nhưng vẫn còn rất nhiều người ở chi thứ khác nữa. Chỉ cần họ đủ giỏi thì vẫn có thể cạnh tranh thừa kế”.
“Nhiều người như thế, những người đứng đầu nhà họ Sở làm sao mà bao quát hết được. Thông thường thì đều là những người quản gia như chúng tôi báo cáo tin tức định kỳ, thông báo tình hình của những người thừa kế trong thời gian gần đây”.
“Nhưng cô thấy tình hình của tôi bây giờ cũng không thể báo cáo lại với dòng họ được. Cậu ba hiểu điều này nên mới dám bình thản như vậy đấy”.
Nghe tới đây sắc mặt Trần Mộng Dao bất giác trở nên u ám.
Lúc này, Sở Vân mặc một bộ vest được may thủ công, đẩy cửa chầm chậm bước vào phòng nghỉ cùng với Sài Tiến.
Cậu ta cười tủm tỉm nhìn ba người trong phòng nghỉ nói: “Tôi biết ba người bây giờ rất có thành kiến với tôi nhưng đây chính là thế giới thực tế đấy. Cá lớn thì nuốt cá bé, mà kẻ mạnh thì thắng còn kẻ yếu ắt phải bị đào thải!”
“Có thể các người không biết anh hai từ nhỏ đã thông minh hơn tôi, học cái gì cũng nhanh hơn tôi. Chỉ tiếc là anh ta quá tốt bụng, cũng quá tự tin!”
“Sau khi tôi tới khu Tịnh Yên thì chưa có một ngày nào dám lơ là. Tôi luôn âm thầm chuẩn bị cho giây phút này”.
“Nhưng anh ta thì làm những cái gì chứ? Nay thì đưa chị dâu Mộng Dao đi dạo phố, mai thì đưa chị dâu Kiều Tuyết đi xem phim, thỉnh thoảng còn đi xem biểu diễn với bạn cùng phòng, tiện thể thì anh hùng cứu mỹ nhân”.
“Cuộc sống mới thư thả làm sao. Nếu được thì tôi cũng muốn như thế này mãi”. Sở Vân nhắm nghiền mắt nói với giọng cảm thán.
“Chỉ tiếc là nội bộ nhà họ Sở chưa từng hòa thuận và êm đẹp gì cho lắm mà là một nơi địa ngục đau khổ, giết chóc và tàn sát lẫn nhau!”
“Người lương thiện ở trong đây thì cuối cùng sẽ bị chết mòn mà thôi. Còn hãng hàng không nhà họ Sở cũng không thể giao cho một người chỉ suốt ngày trăng hoa hưởng lạc nắm quyền được”.
“Nếu như thế thì sớm muộn nhà họ Sở sẽ suy vong”.
“Hôm nay tôi làm thế này thực ra là cứu anh hai tôi thôi. Các người nghĩ sao?” Sở Vân nhìn chằm chằm ba người, nụ cười thâm hiểm nói.
Trần Mộng Dao cắn răng tức giận nói: “Cậu đừng có nói mấy lời đường đường chính chính này nữa. Anh Sở Phàm chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ tranh quyền đoạt chức gì. Nếu anh ấy muốn thì cậu nghĩ cậu có thể yên ổn tới khu Tịnh Yên được à?”
“Còn nữa, anh Sở Phàm vẫn còn sống, đừng nghĩ rằng tối nay cậu tuyên bố lên làm chủ cao ốc Thiên Môn thì nơi này sẽ thành vương quốc của cậu. Tất cả những gì cậu gây ra cho anh Sở Phàm, anh ấy sẽ trả lại cho cậu từng chút một!”
Lúc nói những lời này cả người Trần Mộng Dao toát ra một khí chất rất khác thường.
Kiều Tuyết kinh ngạc nhìn Trần Mộng Dao và bỗng nhiên cảm thấy cô gái trước mắt thật xa lạ. Kể từ lúc cô quen Trần Mộng Dao tới giờ thì Trần Mộng Dao luôn đem lại cho cô cảm giác của một cô gái ngây thơ tươi sáng, thuần khiết và chưa trải đời.
Nhưng không ngờ rằng lần này Sở Phàm gặp nguy hiểm thì Trần Mộng Dao lại trưởng thành lên trông thấy. Cô đã trở nên mạnh mẽ và kiên cường hơn rất nhiều!
Cô như vậy đứng bên Sở Phàm mới xứng là người một nhà.
Sở Vân cũng ngây người một lúc rồi cười nói: “Chị dâu Mộng Dao tự tin như thế cũng là thường tình. Ai mà không tin người đàn ông của mình chứ?”
Nhưng có một điều chị nói đúng đấy. Anh hai tôi tối nay nhất định sẽ đến. Chỉ là không biết anh ta sẽ xuất hiện với gương mặt như thế nào. Tới lúc đó chắc sẽ thú vị lắm đây!”
“Những cái khác thôi tôi không nói nữa. Mời hai chị đi chuẩn bị để vào tiệc”.
Sở Vân chỉnh lại vạt áo rồi dẫn theo một đám người ra khỏi phòng.
Phòng nghỉ dần trở lại trạng thái yên lặng.
Lúc này, Kiều Tuyết đi đến bên Trần Mộng Dao định giải thích chuyện Sở Vân gọi cô là “chị dâu Kiều Tuyết”. Dù gì chuyện cũng đã đến nước này, giấu giếm cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Không ngờ Trần Mộng Dao bỗng nhiên nói: “Chị Tuyết, chị không cần nói với em những chuyện đó. Thật ra từ lâu em đã biết quan hệ của chị và Sở Phàm”.
Lúc này vẻ mặt Kiều Tuyết bất giác lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cô luôn cho rằng quan hệ giữa cô và Sở Phàm được che giấu rất hoàn hảo. Ngoại trừ việc thỉnh thoảng nhìn nhau ra thì hai người gần như không có chút tiếp xúc nào khi ở biệt thự.
Nhưng không ngờ rằng Trần Mộng Dao lại biết được. Lẽ nào đây chính là giác quan thứ sáu của phụ nữ sao?
Nhưng trước mắt cô không có tâm trạng đi hỏi tại sao Trần Mộng Dao lại phát hiện được mà Trần Mộng Dao chắc cũng chẳng có hứng mà nói. Biết thì biết thôi, sau này hai người chung sống tự nhiên hơn, cô cũng không phải giấu giấu giếm giếm nữa.
Nửa tiếng sau có người hầu tới mời họ xuống tầng.
Bác Đinh là quản gia của Sở Phàm nên tạm thời vẫn không thể lộ mặt được vì vậy hai tên vệ sĩ giỏi võ được sai tới đây để canh chừng.
Trần Mộng Dao nắm tay Kiều Tuyết, hai người sánh vai men theo cầu thang xoắn ốc của dinh thự Genesis đi xuống, bỗng nhiên dinh thự vang lên một loạt những tiếng hô trầm trồ.
Thật sự là đẹp đến điên đảo!
Hai cô gái này vốn ai cũng đều xinh như tiên vậy, bây giờ lại còn đứng cạnh nhau, hơn nữa đều là người con gái của Sở Phàm, sao có thể không khiến người khác ngưỡng mộ được chứ?
“Như mọi người đã thấy thì hai cô gái này đều là bạn gái của anh hai tôi, đồng thời cũng là những người chị dâu mà tôi rất tôn trọng. Nay anh hai tôi bị kẻ xấu hãm hại chưa rõ sống chết thế nào, đương nhiên tôi sẽ thay anh hai mình chăm sóc tốt cho hai chị dâu, không để anh phải lo lắng!”
Sau khi hai người xuất hiện Sở Vân liền lôi thân phận của hai người ra để mở đầu câu chuyện khiến ai nấy đều không ngừng vỗ tay.
Mọi người đều thấy rằng Sở Vân không chỉ có năng lực hơn người mà lại còn trọng tình trọng nghĩa như thế.
Sau khi Sở Phàm mất tích không rõ tin tức cậu ta không chỉ là người đầu tiên đứng ra làm chủ cao ốc Thiên Môn để ổn định tình hình mà còn quan tâm chăm sóc cả người nhà của Sở Phàm. Người như thế này sao lại không xứng để họ đi theo chứ?!
Đúng lúc mọi người đang định bày tỏ sẽ trung thành đi theo Sở Vân.
Một giọng nói từ tốn cất lên sau lưng cậu ta khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc.
“Vậy giờ tôi về rồi, có phải cậu nên trả lại cho tôi tất cả những thứ này rồi không?!”
/522
|