Tiếp theo đó, Thái Phúc của tập đoàn Minh Châu!
Tào Tuấn của khách sạn Sunny cũng đến!
Lục Bình của công ty giải trí Hành Tinh cũng có mặt!
Điều khiến Sở Vân ngạc nhiên hơn cả là Minh Khê cũng xuất hiện!
Người phụ nữ đáng ghét này, không phải là cô ta đã hứa trung thành với cậu ta hết mực rồi hay sao? Thậm chí đã chủ động liên hệ với Sài Tiến, thông báo tung tích của Sở Phàm, tại sao bây giờ cô ta lại đứng đằng sau Sở Phàm thế kia.
Sở Phàm quay lại nhìn những người đứng đằng sau anh, khóe miệng xuất hiện một nụ cười mỉm.
Thực tế ban đầu anh cho rằng, khi rơi vào tình cảnh cô độc, anh chưa từng ngờ rằng trong quá trình lên kế hoạch cùng Hứa Vạn Sơn lại có nhiều người trước kia từng qua lại với anh thể hiện sự trung thành với mình đến vậy.
Thậm chí lúc tới công ty giải trí Hành Tinh tìm Lục Bình, anh phát hiện Minh Khê cũng ở đó.
Bà chị yêu tinh này dường như đã biết rằng Sở Phàm sẽ tới nên đứng sẵn ở đó đợi anh.
Qua lời kể của Minh Khê cuối cùng anh cũng hiểu tất cả mọi việc.
Thì ra, bác Đinh đã sớm phát hiện ra hành động của Sở Vân, tất cả mọi chuyện đều diễn ra trong sự kiểm soát của ông ấy.
Dù sao, trước khi Sở Phàm lên làm chủ cao ốc Thiên Môn, bác Đinh cũng đã xây dựng hệ thống vững chắc tại đây.
Đừng nói là Sài Tiến giở trò ở đây, cho dù là một con ruồi bay ra ngoài thì ông cũng biết, làm sao ông có thể để Sài Tiến ở đó mà lôi kéo đàn em của ông được?
Lý do ông không ngăn cản là vì ông muốn Sở Phàm phải trải qua thử thách cọ sát lần này.
Đúng như Sở Vân nói, Sở Phàm quá lương thiện, ba năm nay cậu ấy chỉ mới thấy được sự tối tăm, ích kỷ mà chưa thấy sự độc ác thực sự của con người.
Sở Vân và cậu ấy là anh em với nhau nhưng lại có thể vì tranh giành quyền thừa kế mà nổi ý định giết cậu ấy, cậu ấy buộc phải trải qua một lần sinh tử mới có thể đối mặt với những chuyện sắp xảy ra trong cuộc tranh giành người thừa kế này!
“Được, các người được lắm!”, Sở Vân nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt thù hằn nhìn những người xung quanh.
“Nhưng Sở Phàm này, có phải anh đã quên, trong tay tôi còn có người của anh nữa đó, bây giờ anh dám tuyên chiến với tôi nữa không?”, Sở Vân cười khẩy, tay chỉ và Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết ở đằng sau.
Đúng lúc cậu ta đang định sai người lôi bác Đinh từ trên phòng nghỉ xuống thì trên cầu thang bỗng vang lên hai tiếng kêu gào thảm thiết.
Chỉ thấy bác Đinh phủi bụi ống tay áo, điềm tĩnh đi từ trên cầu thang xuống.
“Chuyện… chuyện gì thế này?”, Sở Vân thảng thốt.
Chẳng phải là bác Đinh đã bị mấy tên võ sĩ kia điểm huyệt rồi ư? Tại sao lại có thể hoạt động được rồi?
“Mặc kệ đi, Sài Tiến, ra tay đi!”
Trong cơn phẫn nộ, Sở Vân đã không còn sự bình tĩnh và điềm đạm thường ngày nữa, mà cậu ta chọn đối đầu trực tiếp với Sở Phàm.
Cậu ta vừa ra lệnh, bỗng chốc có một đám vệ sĩ xuất hiện vây kín dinh thự Genesis, đám vệ sĩ này vốn là vệ sĩ nhà họ Sở, sau đó được Sở Vân mua chuộc và đào tạo lần hai, rót vào đầu bọn họ tư tưởng theo cách mà cậu ta muốn.
Sở Phàm cũng không chịu yếu thế, anh hô một tiếng, lập tức cũng có một đám vệ sĩ xuất hiện, cộng thêm với đám đàn em được Giang Mậu dẫn tới nữa, hai bên lập tức lao vào chiến đấu.
Khách khứa trong dinh thự bỗng nhiên thấy có biến thì chẳng ai dám ở lại, vội vã chạy ra cửa, chỉ lo chạy chậm thì bị vạ lây.
Kiều Tuyết canh đúng thời cơ đưa Trần Mộng Dao chạy ra ngoài, hai người được đám vệ sĩ nhà họ Kiều bảo vệ.
Sở Phàm bước ra sau lưng Sở Vân, ánh mắt kiên định nói: “Cậu ba, lần trước chúng ta đọ sức với nhau là khi nào nhỉ?”
Sở Vân chớp mắt suy nghĩ, dửng dưng nói: “Mười năm trước, khi sát hạch nội tộc, tổng cộng chúng ta đọ sức mười hai lần thì tôi thua cả mười hai lần”.
“Cậu nhớ rõ thế cơ à?”, Sở Phàm hơi ngạc nhiên.
“Bởi vì…”
Mặt Sở Vân dần trở nên dữ tợn: “Tôi vẫn luôn chờ đợi cơ hội để gỡ lại, tôi sẽ gỡ từng trận một đến khi đủ mười hai trận thì thôi!”
Nói rồi Sở Vân đập dậm mạnh chân xuống đất!
Nền đá hoa nứt rạn ngay tức khắc, người cậu ta bay tới trước mặt Sở Phàm, hai nắm đấm siết chặt tập trung nội lực.
Sở Phàm hơi lộ vẻ kinh ngạc, anh không ngờ cậu em trông có vẻ vô hại kia lại có thể hội tụ được nội lực rồi, hơn nữa còn không kém anh là bao.
Sở Phàm không hề do dự cũng vung hai nắm đấm ra!
“Bụp!”
Một tiếng kêu chói tai.
Nắm đấm của cả hai va vào nhau, bụi xung quanh cuộn lên mờ mịt, nền đất dưới chân thì nứt vỡ vụn.
Tiếp đó, hai người giao đấu trực diện, tấn công liên tiếp đối phương.
“Liêu vân thoái!”
Một tay Sở Phàm chống xuống đất, chân phải quơ một đường, như một tia điện xẹt qua trán Sở Vân, Sở Vân cũng vô cùng bình tĩnh đỡ đòn, cong người đạp Sở Phàm thật mạnh!
Hai chân Sở Phàm đạp vào cột trụ lấy đà, chuẩn bị thế tấn công.
Hai người đều là phần tử tinh nhuệ trong số những người thừa kế của nhà họ Sở, cùng được dạy dỗ theo cùng một khuôn khổ từ bé.
Nhưng Sở Phàm có năng khiếu hơn Sở Vân một chút, vì thế từ bé đã được nhiều người quan tâm, ông Sở cũng thiên vị Sở Phàm ra mặt.
Điều này khiến Sở Vân đã gieo mầm oán hận trong lòng từ khi còn bé.
Bụp!
Nắm đấm hai bên lại giao nhau trước ngực, hai người “hự” một cái đồng thời lùi cùng lùi ra sau mấy bước.
Đôi mắt Sở Vân đã đỏ ngầu, cậu ta gào lên: “Sở Phàm, chúng ta đều là người nhà họ Sở! Dựa vào đâu mà từ bé anh đã sướng hơn tôi? Bố mẹ tôi với bố mẹ anh cùng mất tích, vì sao ông lại chỉ thương anh hơn? Tôi không phục!”
Cậu ta tiếp tục lao vào Sở Phàm và nói: “Cho dù tôi và anh đều đã trưởng thành, cùng nhận được thử thách của dòng họ, vì sao anh lại may mắn hơn tôi, nhận được thử thách là đi ở rể?”
Nghe tới đây, Sở Phàm hơi cau mày, thử thách đi ở rể của anh sướng lắm chắc?
“Anh có biết thử thách của tôi là gì không?”
Mặt Sở Vân tái nhợt, gào đến lạc giọng: “Tôi phải nằm vùng trong một ổ buôn ma túy rồi bị lật tẩy, cũng may người phụ trách xử phạt tôi là người của nhà họ Sở chúng ta gài vào!”
“Anh ta vì giữ lại mạng sống cho tôi nên đã không hành hình, nhưng vì không để bọn buôn ma túy nghi ngờ anh ta đã dùng mọi thủ đoạn chà đạp, nhục mạ tôi!”
“Cuối cùng tôi giữ được mạng sống nhưng lòng tự tôn của tôi, lòng tự tôn của một thằng đàn ông thì đã hoàn toàn bị vỡ vụn rồi anh có hiểu không?!”
Nghe xong Sở Phàm ngước lên nhìn vào chỗ đó của Sở Vân.
Sở Vân cảm giác như đang phải chịu sự tủi hổ, nhục nhã ê chề quá thể, cậu ta gào lên: “Mẹ kiếp, tôi đây đéo phải thái giám, anh đi chết đi!”
Theo tiếng gào cuồng nộ là những đòn tấn công ngày càng điên cuồng của Sở Vân, thậm chí cậu ta còn dùng cả chiêu hiểm chí mạng, Sở Phàm vội lùi ra sau tránh đòn, đồng thời anh cũng rất tò mò, nếu Sở Vân vẫn còn cái đó thì những cái thủ đoạn kia là cái gì mới được.
Bỗng nhiên anh nhớ đến cảnh những người phụ nữ bị hãm hiếp, chẳng lẽ cái Sở Vân nói chính là như vậy?
Nhưng dù sao cái này cũng không thể nào đối chứng được, hơn nữa thù oán của hai người cũng buộc phải giải quyết trong đêm nay!
“Sở Phàm, nếu anh có thể đỡ được đòn này của tôi, tôi nhận thua!”
Sở Vân hít một hơi, từ từ giơ tay trái lên nhìn Sở Phàm nói.
/522
|