Theo như thông tin mà bác Đinh cung cấp, Sở Phàm cũng có hiểu hơn về nhà họ Đổng.
Nhà họ Đổng tuy là dòng họ ở trong khu Tịnh Yên thôi, nhưng về làm ăn kinh doanh thì buôn bán đồ cổ trong nước và cả nước ngoài nữa.
Nhà họ Đổng có nhiều công ty lớn đặt ở nước ngoài, và không có nhiều mối làm ăn với những dòng họ trong nước cho lắm, cho nên những tranh giành trong khu Tịnh Yên thì nhà họ Đổng thường là không tham gia.
Nhưng kể cả là như vậy, một số dòng họ trong khu Tịnh Yên cũng không dám coi thường mà đắc tội nhà họ Đổng đâu.
Không nghĩ nữa, Sở Phàm nhìn về phía trước, nhưng lại nhìn đúng vào thân hình nóng bỏng của Đổng Uyển Ngâm.
Cái cơ thể uyển chuyển kia, và đường cong ba vòng rõ rệt khiến Sở Phàm cứ nhìn không rời mắt.
Nếu nói Minh Khê cho người ta cảm giác phóng khoáng, như thể chỉ cần ngoắc tay là có thể lôi kéo được chị ấy lên giường luôn, thì Đổng Uyển Ngâm lại khiến cho người khác có cảm giác mê hoặc, cô ấy chỉ cần ngoắc tay là có thể lôi khéo được người khác lên giường ngay, đây là hai kiểu người khác nhau, nhưng lại đều có thể khiến cho đàn ông phải chảy máu mũi, tinh thần không thể nào bình tĩnh nổi.
“Cậu Sở, cậu Sở ơi?”
Đột nhiên, có những tiếng gọi vang bên tai anh.
Sở Phàm giật mình, những cảnh tượng trước mặt dần dần trở nên rõ rệt hơn, rồi anh ngạc nhiên phát hiện ra mình đã vào đến phòng khách nhà họ Đổng từ lúc nào.
Người ngồi trước mặt anh đây chắc là gia chủ nhà họ Đổng, là Đổng Xuân Thu.
Và ngồi hai bên cũng là nhân vật chủ chốt của nhà họ Đổng, trong đó có Đổng Bình An mà anh đã từng gặp.
Chỉ là lúc này, tất cả mọi người nhà họ Đổng đều nhìn chằm chằm vào anh bằng một ánh mắt kỳ lạ.
Sở Phàm còn đang thắc mắc, thì Đổng Uyển Ngâm mỉm cười đi lên đưa cho anh một tờ giấy ăn: “Cậu Sở, cậu lau miệng đi này”.
Sở Phàm đón lấy tờ giấy ăn rồi lau mới phát hiện là mình đã chảy nước miếng, hơn nữa còn nhiều đến mức ướt đẫm cả tờ giấy ăn!
“Ôi chết!”
Sở Phàm giật mình, vội vàng lau sạch miệng.
Rồi anh vẫn giữ cái vẻ mặt kinh ngạc kia mà nhìn vào đám người nhà họ Đổng mà gật đầu nói: “Dạo này thời tiết hơi nóng, nên người tôi cũng nóng trong, môi khô bị nứt nẻ nên tôi dùng nước miếng để làm mềm môi, chỉ là không biết kiểm soát đúng mực nên mong mọi người đừng để ý nhé”.
Nghe thấy những câu nói khó tin kia, Đổng Xuân Thu gia chủ nhà họ Đổng cười gượng nói: “Không sao, mọi người đều đã từng trải qua tuổi trẻ cả, nên thể lực cường tráng tinh lực dồi dào thì ai cũng hiểu, mà như thế thì thấy cậu Sở cũng là người tính tình thật thà đó!”
Đám người nhà họ Đổng bắt đầu thêm vào, khen Sở Phàm thật thà không giả dối, chân thật thẳng thắn, một thanh niên có suy nghĩ đen tối nhưng không biết che đậy.....
Sở Phàm luôn miệng khiêm tốn, trong lòng lại không khỏi than thở, một người mặt dày không đáng sợ, nhưng cả dòng họ đều mặt dày thì mới thật đáng sợ làm sao!
Sau khi hai bên cùng tâng bốc nhau xong, Sở Phàm mới ngồi sang bên trái của Đổng Xuân Thu, và cũng là bên cạnh Đổng Bình An.
Anh vừa ngồi xuống, vốn định chào Đổng Bình An một câu, dù sao cũng từng có duyên gặp nhau trước đây, cũng gần như là người quen rồi.
Không ngờ Đổng Bình An hừ lên một tiếng, quay ngoắt mặt sang bên khác với vẻ coi thường.
Điều này khiến Sở Phàm có hơi ngượng, may mà khi những người khác chưa nhìn thấy cảnh này, Đổng Xuân Thu bắt đầu lên tiếng, bàn về việc nối lại sự hợp tác như thế nào với cao ốc Thiên Môn.
Thì ra, mối quan hệ của nhà họ Đổng và cao ốc Thiên Môn xưa nay đều rất tốt đẹp, vì dù gì mấy trung tâm thương mại lớn ở khu Tịnh Yên gần như đều là sản nghiệp của cao ốc Thiên Môn, và những đồ cổ mà nhà họ Đổng vận chuyển từ nước ngoài về muốn bán ra được thuận lợi, thì đương nhiên những trung tâm thương mại này là kênh tiêu thụ tốt nhất rồi.
Trước đây tạm dừng sự hợp tác là vì sự hỗn loạn trong nội bộ của cao ốc Thiên Môn quá nghiêm tọng, cho nên để an toàn thì nhà họ Đổng đã không dám mạo hiểm.
Dù sao đồ cổ cũng đâu phải thứ rẻ tiền gì, không may làm vỡ thì tổn thất lớn ấy chứ!
Và khi được biết sự hỗn loạn của cao ốc Thiên Môn đã không còn nữa, nhà họ Đổng đương nhiên muốn hợp tác lại ngay.
Chỉ là bọn họ vẫn có một yêu cầu, chính là để cho Đổng Uyển Ngâm có một vị trí ở trong tổng bộ của cao ốc Thiên Môn! Và để đổi lại, bọn họ đồng ý phân chia hoa hồng trong số lợi nhuận thu về từ đồ cổ, rồi nhường thêm một phần trăm nữa.
Sở Phàm cân nhắc một lúc biết ngay mục đích hành động này của nhà họ Đổng.
Sự lớn mạnh của cao ốc Thiên Môn thì cả khu Tịnh Yên ai cũng biết, nếu Đổng Uyển Ngâm có thể vào được trụ sở chính của cao ốc Thiên Môn, thì vô cùng có lợi cho nhà họ Đổng.
Và Đổng Uyển Ngâm cũng sẽ nhanh chóng nắm được một số tình hình của cao ốc Thiên Môn, giúp dòng họ tránh được rủi ro để phát triển một cách ổn định.
Còn về phía cao ốc Thiên Môn thì không có ảnh hưởng gì lắm.
Chỉ là một vị trí thôi, ai làm mà chẳng vậy, Đổng Uyển Ngâm đúng là có bản lĩnh thật, nhưng chẳng nhẽ lại ảnh hưởng được đến cả đại cục chắc?
Nghĩ vậy, Sở Phàm đồng ý luôn, anh là cậu chủ của cao ốc Thiên Môn, nên việc phân công ai làm chức gì thì không cần phải qua sự đồng ý của ai cả.
Đàm phán xong, hai bên cùng vui vẻ ký hợp đồng, nhà họ Đổng vốn định mời Sở Phàm ở lại dùng cơm, nhưng lại bị Sở Phàm từ chối, anh còn phải đi gặp thêm mấy dòng họ nữa, nên cũng hơi gấp.
Thấy vậy, nhà họ Đổng cũng không giữ Sở Phàm ở lại mà bảo Đổng Uyển Ngâm tiễn anh.
Lúc trước khi lên xe, Sở Phàm ngoái lại nhìn Đổng Uyển Ngâm mà nói nghiêm túc nói: “Chị Đổng, tuy giờ tôi nói điều này không thích hợp cho lắm, nhưng tôi thấy vẫn cần phải nói với chị, chị không còn nhiều thời gian nữa đâu”.
“Sao cơ?!”
Đổng Uyển Ngâm ngạc nhiên, khuôn mặt hấp dẫn kia đột nhiên hiện lên một vẻ hơi hốt hoảng.
“Chị Đổng là người thông minh, chắc chắn là biết câu nói của tôi có nghĩa là gì.” Sở Phàm mỉm cười nói tiếp: “Nếu chị còn muốn sống tiếp thì trong vòng một tuần hãy đến cao ốc Thiên Môn gặp tôi, tôi có thể cứu chị”.
Nói xong, Sở Phàm chui luôn vào xe và tài xế lái xe đi thẳng.
Đổng Uyển Ngâm đứng như chết lặng, khuôn mặt tỏ vẻ khó hiểu và rất mung lung.
Lúc này, Đổng Binh An không biết đi tới từ lúc nào, anh ta đến bên cạnh Đổng Uyển Ngâm mà nói: “Chị, đừng có mà tin cậu ta!”
“Sao thế, em thấy cậu ấy không phải là người tốt à?”, Đổng Uyển Ngâm hoàn hồn rồi mỉm cười nói.
“Còn phải nói? Cậu ta nhìn phía sau lưng chị thôi đã chảy nước dãi ra rồi, cùng lắm là một cậu ấm hơi khủng chút thôi, chị mà tin cậu ta thì sớm muộn cũng thiệt thân cho xem!”
Sắc mặt Đổng Bình An cứng lại, nói với vẻ dữ tợn.
“Bình An, có phải em quên rồi không đấy, từ xưa đến nay chỉ có đàn ông thiệt thân vì chị, chứ làm gì có chuyện chị phải thiệt thân vì ai?”
Đổng Uyển Ngâm véo hai má cậu em trai rồi nói: “Cậu ấy lần đầu đã nhìn ra được sức khỏe chị có vấn đề, vậy thì đáng để chị thử đi tìm cậu ấy một lần”.
Nghe thấy vậy, sắc mặt Đổng Bình An hơi thay đổi, đang định khuyên thì Đổng Uyển Ngâm lại xua tay ra hiệu anh ta không cần nói gì nhiều nữa.
“Bình An, chị chỉ muốn sống thêm vài năm nữa thôi, tuy bác cả đối xử với chúng mình vẫn như ban đầu, nhưng đó cũng chỉ là vì chúng mình có năng lực, nếu sau này chị không còn sống nữa, với tính cách của em sẽ dễ bị ức hiếp lắm”.
“Đến lúc đó, bác cả liệu có giống như bây giờ mà đứng phía sau chúng mình không? Bố mẹ chúng mình mất sớm, chị là chị của em thì tất nhiên phải chăm sóc cho em thật tốt, hiểu chưa hả?!”
“Chị, em biết rồi......” Nghe thấy Đổng Uyển Ngâm nói những lời này, Đổng Bình An không khỏi cảm thấy đau lòng.
/522
|