Lý Trường Xuân không hề phát hiện ra điều đó, khi ông ta thấy Sở Phàm chỉ đứng đó cau mày mà không hề nhúc nhích thì cơn tức giận đột nhiên dâng lên trong người ông ta.
Thằng cha này lại không biết trời cao đất dày thế à? Nếu đắc tội với nhà họ Quan thì đừng nói đến là “câụ chủ” thân tàn ma dại giống như con chó lang thang sắp chết đến nơi như cậu ta, mà ngay cả đến nhà họ Lý của ông ta có thể cũng sẽ bị liên lụy.
Trần Mộng Vũ từ phía sau chạy theo nên đương nhiên cũng hiểu rõ điều này.
Cô ta vô cùng tức giận, cô ta giơ bàn tay lên định tát Sở Phàm giống như trước đây, nhưng khi vung tay lên định đánh thì đã bị người khác tóm lấy cổ tay khiến cô ta không thể cử động được.
Trần Mộng Vũ lại càng tức giận hơn, cô ta đang định chửi kẻ nào to gan lại dám ngăn cả cô ta!
Cuối cùng quay đầu lại cô ta phát hiện người tóm lấy cổ tay cô ta lại chính là Quan Tân Bình.
Quan Tân Bình cũng đã có tuổi nên cũng không còn nhiều sức lực, lúc này mặt ông ấy cũng đỏ bừng lên, ông phải gồng lên để kéo cô ta lại, khiến Trần Mộng Vũ vô cùng kinh ngạc, không biết vì sao Quan Tân Bình lại làm như vậy, nhưng cô ta cũng dừng tay lại luôn.
Quan Tân Bình dùng sức kéo tay Trần Mộng Vũ, đẩy cô sang một bên, ông tức giận nói: “Người đàn bà đanh đá này ở đâu ra vậy, sao lại dám ra tay với cậu Sở, cô muốn chết à?!”
Nghe xong lời này, Trần Mộng Vũ đột nhiên sững người, nhưng cô ta vẫn không dám tin vào mắt mình hay nói cách khác là không muốn tin rằng cậu Sở mà Quan Tân Bình vừa nói là chỉ Sở Phàm.
Vì vậy cô ta gượng cười rồi vén lại tóc hai bên mai nói: “Ông chủ Quan đang nói gì vậy ạ, tôi chỉ đang đuổi một con chó hoang không biết điều đi mà thôi, có phải ông đã nhận nhầm người rồi không?”
Đột nhiên sắc mặt Quan Tân Bình sầm xuống, ông bỗng giơ tay tát cô ta một cái khiến cô ta ngã sấp xuống đất: “Con ranh thối tha, mở to mắt chó của cô ra mà nhìn cho rõ, đứng trước mặt cô là cậu Sở, cậu chủ của cao ốc Thiên Môn đấy!”
“Ai cho phép cô dùng cái từ chó hoang đó để gọi cậu Sở hả, đúng là tự tìm đến cái chết!”
Nói rồi, Quan Tân Bình liền dùng ánh mắt ra hiệu cho vệ sĩ đằng sau, vệ sĩ lập tức hiểu ý, khi đang định lôi Trần Mộng Vũ ra khu rừng gần đó xử lý để lấy làm gương thì giọng nói bình thản của Sở Phàm đột nhiên vang lên.
“Thôi được rồi, dạy bảo một trận là được rồi, cũng không cần phải làm quá như vậy đâu.”
Nghe lời Sở Phàm, Quan Tân Bình lập tức chắp tay quyền, cung kính nói: “Tất cả nghe theo sự chỉ dặn của cậu Sở”.
Vừa dứt lời, ông ấy liếc nhìn vệ sĩ, vệ sĩ lập tức buông Trần Mộng Vũ còn đang sợ đến mất hồn ra.
Lúc này Lý Thường Xuân mới sững sờ, ông ta không biết làm thế nào chỉ biết đứng ngây ra đó, ánh mắt liếc qua liếc lại giữa Sở Phàm và Quan Tân Bình, ông ta chỉ cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung ra, cho dù ông ta có ngốc đến mức nào thì cũng có thể nhận ra điều bất thường này.
Dường như Quan Tân Bình không phải đến để tìm ông ta, hơn nữa Sở Phàm trước mặt ông ta cũng không phải là con chó hoang gì cả, ai đã từng thấy một con chó hoang nào lại có thể khiến gia chủ của dòng họ sắp trở thành dòng họ lớn hàng đầu phải đối xử cung kính như vậy chứ?
Khi ông ta đang suy nghĩ thì có một ánh mắt sắc lạnh đột nhiên nhìn vào ông ta.
Khi ngước lên nhìn thì hai mắt của Lý Trường Xuân liền bắt gặp ánh mắt của Quan Tân Bình: “Lúc nãy là ông bắt cậu Sở cút đi phải không?”
“Tôi, tôi…...”
Lý Trường Xuân căng thẳng tới mức nói lắp bắp, mồ hôi toát ra nhễ nhại, vội vàng nhìn sang phía Sở Phàm, vẻ mặt khổ sở nói: “Cậu Sở, lão già tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, mong cậu rộng lượng mà bỏ qua không chấp kẻ tiểu nhân, không chấp tôi chuyện ban nãy được không?”
Sở Phàm cười lạnh lùng, xua tay nói: “Tôi đâu dám, dù sao thì cũng không hợp tác được với nhà họ Lý, cuộc đời này của tôi chắc khó có thể vực dậy được rồi, hơn nữa nhỡ may ông tức lên thì chẳng phải tôi có khóc lóc cầu xin cũng khó mà hợp tác được với nhà họ Lý à?”
Khi nghe thấy điều này, sắc mặt Lý Trường Xuân đột nhiên trở nên tái mét.
Những lời này đều là lời lúc nãy ông ta đã nói, không ngờ rằng bây giờ Sở Phàm lại bê nguyên đáp trả ông ta, lẽ nào đây chính là báo ứng ngay trước mắt mà người ta vẫn thường nói hay sao?
Quan Tân Bình nghe được những lời này thì lại càng cười lạnh lùng chế nhạo: “Nhà họ Lý cũng ghê gớm quá nhỉ, đúng là khiến ông già này được mở rộng tầm mắt, nhà họ Quan chúng tôi muốn hợp tác được với cậu Sở mà ông già này còn phải mặt dày đến tận nhà để xin hợp tác, vậy mà nhà họ Lý của ông lại cần cậu Sở đây phải khóc lóc cầu xin mới được à?”
“Lẽ nào nhà họ Lý đã là dòng họ đứng đầu ở khu Tịnh Yên rồi? cho nên mới dám khua môi múa mép như vậy, thế thì nhà họ Quan tôi phải học hỏi thêm bản lĩnh của nhà họ Lý rồi đấy!”
“Không, không cần phải vậy đâu!”
Lúc này Lý Trường Xuân mặt cắt không còn một giọt máu, hai tay xua lấy xua để.
Ông ta cuối cùng cũng ngộ ra, Sở Phàm sao có thể là một con chó hoang được, mà phải là một con rồng mới đúng! Thật uổng cho ông ta một đời tinh tường, cuối cùng chỉ sơ sảy một bước, lúc này có mắt như mù lại đi đắc tội với một nhân vật lớn như vậy.
Nếu nhà họ Quan thực sự quyết tâm chiến đấu với nhà họ Lý để lấy lòng Sở Phàm thì trước mặt nhà họ Quan, nhà họ Lý chỉ giống như một con côn trùng nhỏ bé, giống như trứng chọi với đá vậy.
Cho nên trước mắt ông ta chỉ còn cách cố gắng cầu xin Sở Phàm tha thứ, có như vậy mới mong tìm được một con đường sống.
Nghĩ như vậy, ông ta lập tức chắp tay hướng về Sở Phàm cầu xin anh, vừa khóc vừa kể lể về sự ngu dốt của mình, để mong Sở Phàm có thể bỏ qua cho ông ta.
Sở Phàm không hề lên tiếng, anh chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ông ta, đối với những kẻ vô duyên vô cớ gây sự thì Sở Phàm cho rằng anh không có nghĩa vụ phải tha thứ cho bọn họ, con người đều phải trả giá cho những hành động mình gây ra.
Lý Trường Xuân thấy Sở Phàm không tha thứ cho ông ta, vẫn tưởng ông ta chưa đủ thành ý, ông ta liền liếc mắt, nhìn thấy Trần Mộng Vũ đang ngồi mất hồn ở phía sau thì trong ánh mắt ông ta chợt nảy ý nghĩ vô cùng độc ác.
Lúc đó chỉ thấy ông ta đột nhiên chạy lại, nắm lấy mái tóc dài của Trần Mộng Vũ, mặc cho cô ta có gào thét trong đau đớn thì ông ta cũng lôi cô ta giống như lôi một con chó đến trước mặt Sở Phàm.
“Con mụ điên này, lúc nãy khi mày mắng chửi cậu Sở, hình như mày rất hả hê đúng không, mày nghĩ mày là cái thá gì chứ, cậu Sở mà mày cũng dám chửi à?!”
Vừa nói, ông ta vừa xé rách quần áo trên người Trần Mộng Vũ.
Hai người này vừa mới làm chuyện đó cách đây không lâu, sau đó Trần Mộng Vũ lại vội vàng chạy ra để gặp bà Trần và Trần Văn Kiệt cho nên bên trong cô ta không hề mặc đồ lót, lúc này bị xé quần áo ra thì cả một cơ thể trắng nõn hiện nguyên trước mắt Sở Phàm.
Sở Phàm không thể ngờ rằng, người phụ nữ này trước đây suýt chút nữa trở thành vợ anh, vậy mà giờ đây lại để anh nhìn thấy cơ thể trong hoàn cảnh này.
Ban đầu, anh ngốc nghếch mơ về những giấc mơ đẹp nhưng sau đó đều bị Trần Mộng Vũ bóp chết một cách vô tình.
Trong thời điểm anh quan tâm đến cô ta nhất thì người phụ nữ này cao quý giống như bà hoàng vậy, đến cả ngón tay cô ta cũng không cho anh chạm vào, còn khi anh đã từ bỏ tất cả, không thèm quen tâm đến Trần Mộng Vũ nữa thì cô ta lại xuất hiện trước mặt anh trong bộ dạng tàn tạ như thế.
Thật đúng là tạo hóa trêu đùa con người.
Lý Trường Xuân vẫn tức giận mắng chửi: “Mày còn dám đánh cả cậu Sở, đúng là không biết sống chết, mau quỳ xuống xin lỗi cậu Sở đi, cho đến lúc nào cậu Sở tha thứ cho mày thì thôi!”
Trần Mộng Vũ gào thét xé ruột xé gan, lúc này cô ta không một mảnh vải che thân, không còn chút tôn nghiêm nào cả, trong lòng cô ta chất chứa hận thù, cô ta hận Lý Trường Xuân, hận Sở Phàm, hận tất cả!
Nhưng cô ta chưa từng nghĩ rằng tất cả mọi thứ như hôm nay đều do cô ta tự chuốc lấy mà thôi.
“Đủ rồi, vậy đi”.
Thấy Lý Trường Xuân còn muốn ép Trần Mộng Vũ dập đầu cúi lạy anh thì Sở Phàm cau mày, lạnh lùng nói.
Trần Mộng Vũ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Sở Phàm, cô ta cười lớn một cách thảm hại: “Sở Phàm, mày tưởng rằng mày làm như vậy tao sẽ thấy biết ơn mày sao? Cả đời này tao sẽ không tha thứ cho mày đâu, tao có làm ma cũng sẽ không tha cho mày!”
Vừa dứt lời, cô ta lập tức dứt ra khỏi sự khống chế của Lý Trường Xuân, rồi lao vào Sở Phàm như một kẻ điên.
/522
|