Thế nhưng chưa đợi anh kịp hiểu thì bác Cung đeo bảng tên có chữ “pháp” trước ngực đã đi xuống.
“Bác…Bác Cung!”
Sở Vân cũng biết bác Cung, lúc này nhìn thấy ông ấy thì lại chẳng khác gì thấy kẻ thù, vừa sợ sệt vừa căng thẳng.
Bác Cung đi tới trước mặt Sở Vân, thở dài nói: “Sớm biết trước như vậy sao lúc đầu còn làm thế?”
Sau đó ông ấy phẩy tay, hai thành viên đội chấp pháp đằng sau lập tức cởi chiếc còng tay của Sở Vân ra để thay bằng chiếc còng tay đặc thù của nhà họ Sở, chuẩn bị áp tải cậu ta lên tầng.
Sắc mặt Sở Vân vô cùng tuyệt vọng, dường như đã đoán được kết cục của bản thân. Lúc cậu ta đi ngang qua Sở Phàm thì gào thét lên: “Sở Phàm, anh đừng tưởng xử được tôi thì anh có thể lên làm người thừa kế nhà họ Sở!”
“Từ nhỏ anh đã được ông nuông chiều, mọi người đều quan tâm đến anh. Tại sao cùng là con cháu mà ông lại chỉ đối xử tốt với anh? Anh tưởng rằng người hận anh, muốn anh chết đi chỉ có mỗi tôi hay sao?”
“Hahaha, đúng là ông nuông chiều anh nhưng cũng là hại anh. Anh cứ đợi mà xem, kể cả tôi có thất bại nhưng sớm thôi, sẽ có nhiều người tới làm phiền anh hơn đấy!”
“Bất kể sau này họ cạnh tranh thế nào nhưng mục tiêu hiện tại của họ thì đều là anh! Hahaha!”
Cậu ta gào lạc cả giọng rồi bị áp tải ra khỏi tầng hầm.
Sắc mặt của Sở Phàm hơi nhợt nhạt nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể cười gượng, lắc đầu thở dài.
Sở Vân nói đúng, từ nhỏ ông đã rất chiều anh. Hồi ấy thì có vẻ như đó là chuyện tốt nhưng bây giờ nghĩ lại thì là ông đang hại anh đấy thôi!
Bây giờ cái chức người thừa kế đang trong tầm tay rồi, những người thừa kế khác đương nhiên sẽ lo ngại liệu ông có vì chiều Sở Phàm mà cho anh kế nhiệm vị trí gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Sở Phàm hay không.
Dù sao thì chuyện này họ cũng không dám cả gan đi hỏi ông. Vậy thì chỉ có thể không ăn được thì đạp đổ mà xử lý Sở Phàm. Có vậy thì chuyện ấy mới không có khả năng xảy ra.
Nếu Sở Vân không lừa anh thì số người âm thầm theo dõi anh không hề ít. Chỉ có điều là Sở Vân ở thành phố Phụng Khâu khá gần nên vội vàng ra tay trước.
Nhưng cậu ta chuẩn bị chưa đầy đủ nên khi hành động còn rất nhiều sơ hở, cuối cùng thì bị Sở Phàm tìm được cơ hội để lật ngược tình thế.
Nhưng cũng chính vì như thế, nếu sắp tới vẫn còn người muốn đối phó với Sở Phàm thì e là sẽ rút kinh nghiệm được từ lần này mà lập lên những âm mưu khác. Tới lúc đó Sở Phàm sẽ gặp nguy thật.
“Cậu chủ, có phải cậu đang lo lắng những cô chủ cậu chủ khác sau này sẽ tới làm phiền cậu đúng không?”
Bác Đinh phát hiện ra vẻ mặt của Sở Phàm không được tự nhiên bèn bước lên hỏi.
Sở Phàm gật đầu nói: “Có lẽ Sở Vân không lừa cháu, hơn nữa cháu luôn cảm thấy cậu ta còn giấu cháu chuyện gì đó”.
“Giấu chuyện gì?”
Bác Đinh lặng người đi, có chút tò mò.
“Bác Đinh, người ta vẫn bảo biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Kể cả vì ông chiều cháu mà khiến những anh chị em khác ghen ghét, đề phòng cháu nhưng không có nghĩa là họ sẽ tin tưởng, chăm sóc lẫn nhau”.
“Nhưng nghe Sở Vân nói thì có vẻ như những người đó rất có khả năng sẽ liên kết lại để chuẩn bị trừ khử cháu sau đó họ mới cạnh tranh công bằng”.
“Có vẻ cũng có lí”, bác Đinh lặng lẽ gật đầu.
Sở Phàm lại nói: “Nếu đã liên kết lại thì chắc chắc phải có một người cầm đầu trong số họ. Cũng có nghĩa là người đó mới là người ghét cháu nhất, ghét tới nỗi muốn dồn cháu vào chỗ chết ngay lập tức”.
“Nếu cháu có thể tìm ra người đó thì dù là đàm phán hay đánh nhau thì cũng tốt hơn là sau này đối đầu trực tiếp với họ đúng không?”
Nghe Sở Phàm nói xong sắc mặt bác Đinh lập tức thay đổi: “Cậu chủ, ý cậu là..?”
“Ý cháu là lần này quay lại nhà họ Sở e là không bình yên nữa rồi”, Sở Phàm cười, nhún vai nói.
“Chắc là không đâu, nhà họ Sở vẫn còn ông chủ nữa thì dù họ to gan đến đâu cũng không dám làm loạn trước mặt ông chủ đâu”, bác Đinh cười nói.
“Có lẽ vậy”.
Sở Phàm nheo mắt lẩm bẩm.
Sau đó anh và bác Đinh cùng rời khỏi tầng hầm.
Trở về biệt thự, Trần Mộng Dao đã chuẩn bị xong, tay cô ấy cầm một chiếc hộp gấm dài. Đây là quà mà cô và Kiều Tuyết đã ngày đêm chuẩn bị cũng không biết bên trong là cái gì.
Lúc Sở Phàm bước vào thì hai cô gái đang ngồi trên sô pha đợi anh.
“Dao Dao, chị Tuyết, nếu hai người chuẩn bị xong cả rồi thì đợi tôi bên ngoài nhé. Chúng ta sẽ cùng đội chấp pháp về nhà họ Sở”, Sở Phàm cười nói.
Kiều Tuyết ngây người, khó hiểu nói: “Tôi cũng phải đi sao?”
“Đương nhiên rồi, chị và Dao Dao là người thân thiết nhất với tôi. Sao tôi có thể chỉ đem theo một người. Nếu như vậy Dao Dao nhất định sẽ không vui đâu!”, Sở Phàm cười nói.
Trần Mộng Dao ở bên cạnh cũng cười hì hì, ôm Kiều Tuyết nói: “Chị Tuyết, chúng ta coi như là đi ra mắt người lớn đấy. Chị mà để em đi một mình thì em sẽ căng thẳng chết mất. Đến lúc đấy mất mặt xong xảy ra sơ suất gì thì những người đó chắc chắn sẽ cười nhạo anh Sở Phàm”.
“Nếu chị đi cùng với em thì em sẽ không sợ nữa. Với lại chị cũng xuất thân danh giá, chị hiểu nhiều lễ nghĩa hơn em nên chị phải đi cùng em, không được từ chối đâu!”
Nghe những lời này thì Kiều Tuyết biết mình không thể từ chối được rồi.
Nhìn biểu cảm của Sở Phàm và Trần Mộng Dao thì xem ra hai người đã lên kế hoạch từ trước, chỉ trách cô quá ngây thơ, căn bản không hề cảnh giác hai con người này.
“Nhưng chị không chuẩn bị quà gì cả”, Kiều Tuyết đột nhiên nghĩ ra, vẻ mặt trở nên bối rối.
“Ta-da!”
Trần Mộng Dao bật cười rồi đột nhiên lôi từ đằng sau ra một chiếc hộp gấm dài y như của cô ấy và đưa cho Kiều Tuyết.
Cô ấy nháy mắt với Kiều Tuyết nói: “Chị Tuyết, em đã muốn chị đi cùng thì sao có thể không chuẩn bị cho chị chứ. Tối qua khi chúng ta đang làm chẳng phải em bảo chị mệt thì ngủ trước đi sao? Em đã nhân lúc đó làm thêm một cái nữa”.
“Hai món quà này của chúng ta hợp lại thì mới là một phần quà hoàn chỉnh. Ông Sở chắc chắn sẽ rất thích!”
“Vậy thì tốt!”, Kiều Tuyết thở phào rồi nhanh chóng đi thay đồ nhưng Sở Phàm lại bảo đừng mặc sang trọng quá.
Dù sao sinh nhật của ông Sở là ngày mai, bây giờ họ qua đó, tối sẽ có người thiết kế riêng đến làm váy cho họ.
Sau khi kiểm tra không sót lại đồ gì, ba người Sở Phàm ra khỏi biệt thự, chẳng bao lâu sau thì đội chấp pháp cũng tới.
Ba người bước lên chiếc xe ở giữa rồi đi tới khu Tịnh Yên trước con mắt ngưỡng mộ của bao người.
Trên đường Trần Mộng Dao tò mò với tất cả mọi thứ xung quanh.
Lúc ở nhà họ Trần cô luôn thấy mình như một con vịt xấu xí, không chỉ không có quần áo đẹp mà những lần đi chơi như thế này cũng không tới lượt cô.
Hầu hết thì Trần Thủ Quốc và Bạch Ngọc Lan chỉ đưa Trần Mộng Vũ đi chơi còn cô phải ở lại làm việc nhà.
Lần này có thể được đi xa nên cô ấy cảm thấy rất hứng khởi.
Thế nhưng thứ làm cô ấy kinh ngạc hơn thì còn ở phía sau. Sau hai tiếng lái xe thì đoàn xe đã đi tới sân bay thành phố Vân Hải rồi.
Đương nhiên quãng đường kế tiếp không thể ngồi xe mà bắt buộc phải ngồi máy bay. Trần Mộng Dao phấn khích tới nỗi tim đập thình thịch. Cô chầm chậm bước lên máy bay tư nhân của nhà họ Sở cùng với Sở Phàm và Kiều Tuyết.
/522
|