“Đúng rồi, tên sát thủ đó có lai lịch thế nào?”, Sở Thiên Hùng đột nhiên hỏi.
“Cái này cháu cũng chưa rõ. Lúc đó cháu và anh cả đi bắt người thì cô ta chỉ nhắc đến hai chữ “Điển Ngục”, có vẻ như là một tổ chức gì đó”. Sở Phàm chau mày, nghĩ ngợi gì đó rồi nói.
Anh nhận ra khi anh nói đến hai chữ “Điển Ngục” này thì sắc mặt của Sở Thiên Hùng hơi thay đổi nhưng sau đó trở lại bình thường rất nhanh.
Lúc này, có ai đó đang gõ cửa phòng sách, sau đó bác Cung và Sở Thiên cùng bước từ ngoài vào.
“Ông nội!”
“Ông chủ!”
Hai người cùng chào hỏi Sở Thiên Hùng.
Sở Thiên Hùng phẩy phẩy tay, tỏ ý bảo hai người không cần câu nệ làm gì rồi ông ấy lập tức hỏi vào chủ đề chính: “Vô Cực, điều ra ra gì rồi?”
“Ông chủ, tên sát thủ đó tới từ “Điển Ngục”, muốn giật giải thưởng giết cậu hai ở trên mạng lưới ngầm nên mới nhân cơ hội hôm nay mừng thọ ông theo đến”, bác Cung bình tĩnh nói.
“Bởi vì mỗi lần vào ngày này các cô chủ cậu chủ nhà họ Sở sẽ đem theo không ít bạn cùng về. Tên sát thủ giả làm một trong số đó thì muốn vào được cũng không có gì là khó”.
Nghe đến đây Sở Thiên Hùng không nói gì cả, chỉ lặng lẽ gật đầu rồi lập tức nói tiếp: “Vậy ngoài điều này còn hỏi ra được tin tức gì khác không? Ví dụ như ai đã treo giải thưởng giết Phàm Nhi?”
“Không ạ”.
Bác Cung thoáng ngập ngừng rồi giải thích: “Trên mạng dù là treo giải hay nhận giải thì người thực hiện đều là nặc danh. Trừ khi chúng ta tìm được chủ nhân đằng sau mạng lưới ngầm này nếu không thì không thể tra ra được thông tin của họ”.
Nhà họ Sở tuy đã tồn tại hàng trăm năm, thế lực có mặt tại khắp nơi trên thế giới nhưng điều này không có nghĩa là nhà họ Sở áp đảo được mọi thế lực trên thế giới.
Luôn luôn có một vài lĩnh vực mà nhà họ Sở chỉ biết chút chút bên ngoài chứ chưa chiếm được địa vị tuyệt đối.
Cũng giống như thế lực ngầm tại các nơi trên thế giới, nhà họ Sở cũng chỉ đào tạo ra vài băng nhóm hạng S để cống hiến cho họ mà thôi.
Nhưng có một số tổ chức sát thủ hạng SSS vốn được một số gia tộc lớn mạnh khác trên thế giới đào tạo và bồi dưỡng ngầm, nhà họ Sở cũng không thể làm gì họ được.
Ví dụ như tổ chức Thần Phạt mà hội Quang Thần Minh đào tạo ra hay thế giới ngầm do hội nghị xã hội đen đào tạo v.v...
Mạng lưới ngầm tuy mới chỉ xuất hiện vài năm nay nhưng chủ nhân đứng sau nó vô cùng thần bí. Ngay cả mạng lưới tình báo nhà họ Sở cũng không thể tìm ra manh mối nào của chúng chứ đừng nói đến là tìm ra chúng.
Còn sự công bằng và tính bảo mật trên mạng lưới ngầm luôn là điều mà thế giới ngầm khắp mọi nơi phải kính nể. Các vụ rửa tiền hối lộ, treo giải thưởng, nhận giải thưởng, chiêu mộ binh sĩ đều được thực hiện một cách tuần tự trên đó.
Vậy nên nếu muốn bắt đầu từ mạng lưới ngầm để điều tra ra ai là người phát lệnh ám sát Sở Phàm thì e là hơi bất khả thi.
Lúc này Sở Phàm mới nói: “Tuy là không có cách nào điều tra ra ai đã ra lệnh ám sát nhưng cháu có thể rút gọn phạm vi điều tra. Khái niệm về mạng lưới ngầm không hề phổ biến ở nước Hoa Hạ, có không ít những dòng họ hoàn toàn không biết sự tồn tại của một thứ như thế này.
“Vì vậy kẻ muốn đối phó cháu rất có khả năng không phải người Hoa Hạ hoặc là một số dòng họ có thế lực mạnh. Có thể họ hiểu những điều này”.
“Thế cháu nói xem chuyện này nên giải quyết thế nào hả Phàm Nhi?”, Sở Thiên Hùng nhìn Sở Phàm hỏi.
Sở Phàm nhún vai, thản nhiên nói: “Nên giải quyết thế nào thì giải quyết thế nấy thôi. Dù sao thì xuất thân từ nhà họ Sở bị người khác thù hằn muốn ám sát chẳng phải chuyện mà ai cũng phải trải qua hay sao?”
“Nếu ngay cả ám sát mà cũng chưa từng bị thì cuộc đời lại thất bại quá, người khác khinh chẳng thèm coi mình là mục tiêu, thế thì thảm thật đó”.
Nghe những lời này Sở Thiên Hùng không kiềm được mà bật cười thành tiếng.
Ngay cả bác Cung lúc nào cũng nghiêm mặt mà khóe môi cũng bất giác cong lên.
Nhưng anh sau đó Sở Phàm lại nói: “So với việc biết ai là người treo giải thưởng này thì cháu muốn biết rốt cuộc “Điển Ngục” là tổ chức gì và tại sao ông nội với anh cả nghe tới cái tên này thì mặt lại biến sắc”.
Anh vừa dứt lời thì cả căn phòng đột nhiên rơi vào im lặng.
Một hồi lâu sau Sở Thiên Hùng mới nói: “Nếu cháu đã phát hiện ra rồi thì ông cũng nói luôn. Thật ra không có gì cả. Tổ chức Điển Ngục là một tổ chức sát thủ lâu đời nhất trên thế giới. Đó là nơi sản sinh ra rất nhiều tay sát thủ hàng đầu”.
“Các dòng họ trên thế giới đều truyền tai nhau một câu nói đó là nếu bị Điển Ngục nhắm tới thì hãy mau tẩu tán hết gia sản. Nhân lúc trước khi chết làm từ thiện nhiều hơn, tích đức cho bản thân để xuống địa ngục không bị chiên trên chảo dầu”.
“Lời nói này tuy phần nhiều mang ý hài hước nhưng cũng chứng tỏ rằng bất cứ dòng họ nào trên thế giới mà bị Điển Ngục nhắm đến thì đều khó tránh khỏi kết cục bị diệt vong!”
Nghe đến đây, Sở Phàm thấy tim mình như đập mạnh hơn.
Anh hoàn toàn không ngờ rằng trên thế giới lại có một tổ chức khủng bố và lớn mạnh như thế.
“Kể cả nhà họ Sở chúng ta cũng không phải đối thủ của cai ngục sao?”, nhưng anh vẫn không can tâm, hỏi lại một lần nữa.
Sở Thiên Hùng cười nói: “Cái này thì ông không biết bởi vì ngoài lần này ra thì dòng họ chúng ta chưa bao giờ đối đầu trực tiếp với Điển Ngục. Hơn nữa Điển Ngục là một tổ chức sát thủ chính thống nhưng nói nó là một cỗ máy giết người thì còn hợp lí hơn”.
“Nhưng nhà họ Sở chúng ta là một dòng họ lớn mạnh, đã có mặt trong hầu hết các lĩnh vực trên thế giới. Cháu nói xem một người chuyên về toán học và một người nắm chắc vài môn tự nhiên mà đi thi Toán thì người nào giỏi hơn?”
“Cháu hiểu rồi!”
Sở Phàm gật đầu nói: “Thế thì chuyện đơn giản thôi. Chỉ cần chúng ta không xảy ra xung đột với Điển Ngục thì họ chắc sẽ không tự dưng mà gây rắc rối cho chúng ta đâu”.
Bác Cung đứng bên cạnh tiếp lời: “Là thế này, lần này tra hỏi người phụ nữ kia tôi không dùng bất cứ cách thức tàn nhẫn nào cả, cô ta cũng rất phối hợp bởi vì biết mình không phải đối thủ của chúng ta nên những gì cần nói đã nói hết rồi”.
Sở Phàm thở phào, trong lòng mừng thầm vì may mà lúc đó Sở Thiên không giết chết cô ta ngay nếu không e là chuyện không dễ giải quyết.
Cũng không có nghĩa là họ sợ rằng Điển Ngục sẽ khai chiến với nhà họ Sở vì giết một nữ sát thủ của chúng.
Còn người phụ nữ này nếu đã tới từ Điển Ngục thì cô ta ắt phải có quan hệ tốt với vài người trong Điển Ngục.
Nếu giết cô ta thì chỉ khiến mình bị báo thù thêm mà thôi. Cứ như vậy mâu thuẫn giữa nhà họ Sở và Điển Ngục sẽ rơi tới nước không thể cứu vãn.
Làm rõ được nghi vấn trong đầu, Sở Phàm đang định rời đi thì bỗng có tiếng gõ cửa: “Ông chủ, tôi có chuyện quan trọng muốn thông báo!”
“Vào đi”.
Sở Thiên Hùng điềm tĩnh nói.
Ngay sau đó, một thành viên đội chấp pháp nhanh chóng đi vào, anh ta cúi chào Sở Thiên Hùng trước rồi quay ra chào những người còn lại trong phòng sách xong mới nói: “Ông chủ, nữ sát thủ dưới tầng hầm chết rồi!”
“Gì cơ?”, nét mặt Sở Phàm chợt thay đổi, kinh ngạc hỏi: “Sao cô ta lại chết?”
“Chết vì bị hạ độc”.
Thành viên của đội chấp pháp nói: “Nhưng kỳ lạ là cái răng có độc của cô ta rõ ràng là đã bị bác Cung nhổ đi rồi nhưng không hiểu độc từ đâu nữa. Chúng tôi cũng canh bên ngoài suốt, tuyệt đối không có ai vào!”
Nghe tới đây sắc mặt Sở Phàm càng trở nên kỳ quái.
Sao anh có cảm giác lần này trở về nhà họ Sở như rơi vào một vòng xoáy khổng lồ vậy?
/522
|