“Tiểu Phong, sao thế?”, Sở Phong là người nhỏ tuổi nhất trong số tất cả những anh em của anh, còn chưa tham gia thử thách của dòng họ.
Bời vì tuổi còn nhỏ nên các anh em trong nhà họ Sở không ai coi cậu ta là đối thủ cả mà ngược lại còn khá thích cậu ta.
“Anh hai, anh hai, không xong rồi. Chị dâu Kiều Tuyết bị anh năm bắt đi rồi!”, Sở Phong vừa điều chỉnh lại nhịp thở. vội vàng nói.
Vừa nghe xong thì mặt Sở Phàm lập tức biến sắc.
Anh vội vàng nắm lấy vai Sở Phong, trầm giọng nói: “Chuyện gì xảy ra vậy? Sao chị Tuyết lại bị cậu năm bắt đi chứ?”
Trần Mộng Dao đứng bên cạnh cũng nói: “Đúng thế, không phải chị ấy đi giúp cậu câu cá sao?”
Nghe câu chất vấn của Trần Mộng Dao thì gương mặt non nớt của Sở Phong lộ ra vẻ oan ức, cậu ta nói: “Anh hai, em nhận lỗi với anh rằng em bị anh năm ép làm chuyện xấu. Anh ấy muốn ức hiếp chị dâu Kiều Tuyết nên bảo em giúp”.
“Em, em không đồng ý thì anh ấy sẽ đánh em. Em, em không còn cách nào khác…”
Dứt lời Sở Phong liền khóc lớn.
Thấy bộ dạng ăn năn hối hận này của cậu ta Sở Phàm và Trần Mộng Dao cũng không muốn trách cứ gì mà chỉ hỏi: “Thế họ đi đâu rồi?”
Sở Phong khịt khịt mũi, yếu đuối chỉ về phía căn biệt thự của Sở Chính nói: “Em thấy anh năm đi về phía đó”.
“Chết tiệt!”
Ánh mắt Sở Phàm đột nhiên trở nên lạnh lẽo, điên cuồng lao thẳng về phía biệt thự của Sở Chính.
Mấy cô gái vừa ăn hết đống đồ nướng của Sở Phàm vốn định mặt dày bảo anh nướng tiếp thì bỗng thấy Sở Phàm chạy như bay về phía trước, theo sau là Trần Mộng Dao thì tính nhiều chuyện bắt đầu nổi lên.
Thế là một đám con gái ăn mặc mát mẻ cũng chạy theo sau. Bãi biển bỗng hiện ra cảnh tượng khiến người ta phải chảy máu mũi.
Còn những anh em nhà họ Sở thấy bạn gái mình chạy như thế thì chắc chắn cũng sẽ tới hóng chuyện.
Kết cục tất cả đều chạy như thế khiến bảo vệ nhà họ Sở cũng phải giật mình tưởng xảy ra chuyện gì khủng bố lắm.
Người giúp việc trong biệt thự riêng của Sở Chính đã bị anh ta đuổi hết đi.
Anh ta cẩn thận đặt Kiều Tuyết xuống giường, cứ như đang đối xử với một món đồ sứ quý giá dễ vỡ vậy. Nhìn gương mặt trắng trẻo mềm mại của cô gái này anh ta vốn định thân mật với cô ấy nhưng nghĩ lại mình vẫn chưa đi tắm. Nếu thế thì có chút không tôn trọng Kiều Tuyết.
Thế là anh ta kìm nén sự thèm muốn của bản thân mà chạy vào phòng tắm trước.
Loại thuốc lần này mà anh ta dùng hiệu quả rất mạnh, ngay cả một con trâu to khỏe cũng còn phải ngất đi chứ đừng nói gì đến người bình thường. Người học võ cũng không chống lại được.
Tắm rửa xong thật nhanh, Sở Chính lau người rồi quấn khăn tắm quanh eo và đi về phía giường.
Đến bên giường, anh ta kêu lên một tiếng phấn khích rồi nhảy lên đó. Đang định đè Kiều Tuyết xuống thì cửa phòng anh ta bị ai đó đá tung ra.
Sau đó Sở Phàm điên cuồng lao vào từ bên ngoài, giơ chân đá mạnh Sở Chính văng khỏi giường, cả người đập mạnh vào bức tường bên cạnh. Cú đá đó đau tới nỗi anh ta kêu lên thảm thiết, trợn mắt nghiến răng một hồi lâu.
“Chị Tuyết, chị không sao chứ?”
Sở Phàm chạy đến bên giường, thấy Kiều Tuyết sắc mặt hơi tái nhợt ra thì không có dấu hiệu bị ức hiếp nên anh thở phào một cách nhẹ nhõm.
Nếu vì sự bất cẩn của anh mà khiến Kiều Tuyết bị người ta xâm hại thì anh tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bản thân mình.
Vừa nghĩ đến đó Sở Phàm liền ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Sở Chính nằm trong góc đang gào khóc thảm thương.
Lúc này Trần Mộng Dao và đám con gái ồn ào kia cũng chạy tới. Khi nhìn thấy cảnh tưởng trong căn phòng thì các cô gái bình thường thích cày phim lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Trời ơi không ngờ có người dám có ý với chị dâu!”
“Đến nước này thì cũng thật là khốn kiếp. Đáng sợ quá đi”.
“Các cô cũng đừng đoán bừa. Nói không chừng hai con người này tình chàng ý thiếp rồi bị bắt gian tại trận đó”.
…
Mọi người không ngừng đoán mò. Sở Phàm không có tâm trạng mà đôi co với họ. Anh chậm rãi đứng dậy, đi về phía Sở Chính.
“Anh, anh hai…”
Sở Chính thu mình vào góc tường, ánh mắt sợ hãi nhìn Sở Phàm, lắp bắp nói mãi không ra hơi.
Sở Phàm ngồi xuống trước mặt anh ta, giọng nói sặc mùi thuốc súng: “Nếu cậu không phải em tôi thì bây giờ đã là một cái xác chết rồi!”
Nghe thấy lời đe dọa lạnh thấu xương này của Sở Phàm thì sắc mặt Sở Chính lập tức thay đổi, vẻ sợ hãi trong ánh mắt càng rõ ràng hơn.
Anh ta đang định xin tha thì Sở Phàm lại lạnh lùng nói: “Nhưng mà tội chết thì có thể tha chứ tội sống thì khó mà thoát. Sự trừng phạt này coi như là một bài học xương máu dành cho cậu vậy!”
Dứt lời, Sở Phàm đứng thẳng dậy.
Sở Chính còn chưa biết bài học xương máu mà Sở Phàm dành cho mình là gì thì Sở Phàm đột nhiên đưa chân đá mạnh vào phần giữa hai chân của Sở Chính.
Khoảnh khắc đó trong phòng vang lên tiếng “trứng” vỡ tan tành.
Mặt ai cũng lộ ra vẻ kinh ngạc tột độ. Mấy anh em nhà họ Sở ai cũng bất giác đưa tay che đi phần dưới của mình, gương mặt khiếp sợ vô cùng.
Đây quả là “trứng” vỡ đúng nghĩa đấy!
Sở Chính sau vài giây bất động thì gào thét lên như lợn bị chọc tiết. Anh ta ôm lấy phần dưới của mình, đau đớn lăn qua lăn lại khiến nền đất bắt đầu dính những vết máu tươi. Có lẽ quả này là phế rồi.
Còn người của đội chấp pháp tới muộn một chút.
Vẫn là bác Cung đem người tới. Khi nhìn thấy Kiều Tuyết đang hôn mê trên giường, chiếc khăn tắm và Sở Chính đang lăn lộn dưới đất thì ông ấy liền hiểu ngay chuyện mà không cần ai phải nói.
“Mau, hai người đi đỡ cậu năm đi chữa trị”, ông ấy phẩy tay lạnh lùng nói.
Hai người của đội chấp pháp lập tức làm theo, đỡ Sở Chính lúc này đã đi không vững ra ngoài.
“Sở Phàm khốn kiếp, tôi sẽ không tha cho anh đâu!”
Trước khi ra khỏi cửa Sở Chính vẫn oán giận hét lên.
Đối với anh ta thì anh em như thể tay chân, phụ nữ chỉ là quần áo mà thôi. Anh ta luôn coi phụ nữ như một món đồ chơi không hơn không kém.
Kỹ năng của Tôn Mỹ Mỹ tốt, nhan sắc cũng chẳng kém ai nên anh rất chiều chuộng cô ta nhưng cô ta lại không biết điều, đắc tội với ông nội. Lúc cô ta bị ném xuống biển cho cá ăn anh ta cũng không thấy thương tiếc, thậm chí còn chả có ý định cầu xin ông.
Một bộ quần áo thôi, mất bộ này thì thay bộ khác là xong.
Vì thế nên bây giờ khi Sở Phàm đánh thằng em trai là anh ta đến mức có thể phế phần dưới vì một người phụ nữ thì Sở Chính không thể hiểu được nên trong lòng toàn hận thù.
Kể cả anh ta không phải em ruột nhưng vẫn có quan hệ huyết thống mà. Sao Sở Phàm có thể làm vậy?
“Cậu hai, dòng họ có quy định không được làm anh em trong nhà bị thường. Lần này cậu…”, bác Cung đi tới sau Sở Phàm, thở dài nói.
Sở Phàm xua tay, chậm rãi nói: “Không sao, cứ làm theo quy định. Cháu không thấy mình làm sai. Về phía ông nội cháu sẽ tự đi nói với ông”.
“Cảm ơn cậu hai đã hiểu cho”.
Bác Cung chắp tay cung kính rồi lập tức đưa người của đội chấp pháp rời đi.
Đương nhiên Sở Phàm hiểu luật lệ. Chẳng phải Sở Vân bị bắt lại là vì làm hại anh đấy sao?
Nhưng kể cả như thế anh cũng không hối hận. Kẻ nào dám động vào người phụ nữ của anh thì dù hắn có thân phận gì cũng phải trả giá đau khổ nhất.
/522
|