“Tôi cứ bật vài chương trình cho cô xem qua trước nhé. Nếu cô thích gì thì nói”. Sở Phàm chậm rãi nói.
“Được, vậy phiền anh”, Văn Thủy Nhu nhìn Sở Phàm rồi nói một cách rất lễ phép.
Bỗng nhiên cô ta thấy thật ra Sở Phàm cũng không đáng ghét như lần đầu cô ta gặp anh nữa. Cũng có thể sư phụ nói đúng, nếu muốn hiểu thế giới này nhanh hơn thì phải tiếp xúc nhiều hơn với Sở Phàm.
Thế nhưng ngay lúc cô ta có ý nghĩ này thì ti vi bỗng phát ra một loạt tiếng thở hổn hển gấp gáp, cùng với đó là một loạt âm thanh kỳ lạ khiến người ta phải đỏ mặt tía tai.
Hình ảnh vừa phát lên là hai vật thể không rõ ràng trắng lóa đang ôm lấy nhau.
Ánh mắt Sở Phàm tối sầm, anh nghĩ bụng chương trình nước ngoài cũng thoáng thật đấy, lại còn có cả thể loại này để xem.
Nhưng nói thật là lúc đấy anh đang ngạc nhiên nên quên mất chuyển kênh chứ không có ý muốn xem tiếp nhưng cảnh tượng này trên màn hình ti vi đã khiến Văn Thủy Nhu bị shock nặng.
Cô ta chỉ là một cô gái vô cùng truyền thống. Những chuyện như thế cô ta chỉ từng lướt thoáng qua trong giấc mơ.
Ngoài ra cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ bắt gặp cảnh này ở những nơi khác, hơn nữa còn trong hoàn cảnh trắng trợn như vậy.
Cô ta vội vàng quay người lại, mặt đỏ như quả cà chua rồi xấu hổ hét lớn: “Anh, anh tắt đi ngay!”
Sở Phàm giật mình, vội vàng ấn nút chuyển kênh.
Cũng chẳng biết hôm nay bước chân trái ra khỏi cửa hay sao mà kênh tiếp theo lại cũng là cái chương trình kiểu thế, toàn những tiếng kêu nhạy cảm, hơn nữa còn mãnh liệt và gấp gáp hơn.
Văn Thủy Nhu bịt chặt tai, hét to: “Sở Phàm, anh cố tình đúng không?!”
Sở Phàm cuống cuồng lao đến rút nguồn điện ti vi. Căn phòng ngay lập tức trở về trạng thái yên lặng.
Anh cười ngượng nói: “Thủy Nhu sư muội, cô hãy tin tôi, tôi không cố tình đâu”.
Văn Thủy Nhu tức giận trừng mắt nhìn anh, thậm chí muốn bóp chết anh tại chỗ.
Mất một lúc bình tĩnh lại, cô ta nói: “Lần này bỏ qua vậy, là tôi tự nhiên đòi hỏi xem ti vi chứ không phải do anh tính toán trước cho tôi xem những thứ này, vì thế tôi sẽ không so đo. Anh mau giới thiệu cho tôi những thứ khác đi”.
Sở Phàm thở phào rồi giới thiệu cho Văn Thủy Nhu những đồ dùng trong nhà anh thường thấy.
Ví dụ như đèn điện, ấm đun nước, rèm cửa tự động, cửa sổ ngắm cảnh đêm 3D …
Nói tóm lại thì các thiết bị trong căn phòng này vô cùng đầy đủ. Văn Thủy Nhu thấy rất tò mò, cái gì cũng sờ thử với tâm trạng rất vui vẻ.
Khả năng lĩnh hội của cô ta cũng khá nhanh, không giống như người xuyên không từ cổ đại về cái gì cũng không biết, giải thích cũng không hiểu.
“Cô học mấy thứ này nhanh đấy. Có phải trước đây từng tìm hiểu ở đâu đó rồi không?”, Sở Phàm tò mò hỏi.
Văn Thủy Nhu nghĩ một hồi rồi đáp: “Trước đây trong sư môn có vài sư huynh, sư tỷ sau khi đi chữa bệnh về sẽ kể cho chúng tôi nghe những gì họ thấy về những tòa cao ốc, những cuộc ăn chơi trác táng, tất cả đều khác hoàn toàn so với cuộc sống truyền thống của chung tôi”.
“Nghe nhiều rồi sẽ muốn tìm hiểu, đồng thời trong đầu cũng hình dung được thế giới ngoài kia có lẽ là kiểu hiện đại như vậy. Vậy nên khi anh nói với tôi về những thứ này tôi có thể lập tức hiểu ra”.
Hóa ra là như vậy, Sở Phàm gật đầu ra vẻ đã hiểu.
Sau đó Văn Thủy Nhu đi tới trước tủ quần áo. Khách sạn năm sao thì đương nhiên trong tủ quần áo sẽ có rất nhiều loại quần áo để đáp ứng nhu cầu của khách hàng trong mọi hoàn cảnh.
Nhưng đáng tiếc là tủ quần áo mà Văn Thủy Nhu mở ra bên trong chỉ toàn những thứ nhỏ nhỏ không biết phải tả như thế nào.
Cái miếng vải gì đó được làm chỉ từ hai ba sợi tơ tằm, những đôi tất dài đen bị thủng, rồi còn những bộ quần áo rất gợi cảm. Những thứ này khiến cho Sở Phàm cũng phải ngây ra.
Trời ơi, cô gái này rốt cuộc ăn gì mà xui vậy?
Văn Thủy Nhu não chưa kịp nhảy số ngay nhưng lại tò mò lấy những món đồ nhỏ nhỏ đó ra, không biết là để làm gì.
Cho đến khi cô ta giở một bộ đồ vải gợi cảm dáng chữ T ra thì lập tức nhớ lại nữ chính trong bộ phim vừa rồi cũng mặc cái thứ này.
Cô ta kêu lên một tiếng thảng thốt rồi vứt ngay đồ về chỗ cũ như thể vừa sờ vào cái gì nóng bỏng tay, sau đó đóng sầm cửa tủ lại.
“Ờm…”
Sở Phàm đứng đằng sau không biết nên giải thích thế nào.
“Anh, anh có thể dắt tôi đi chỗ nào rửa mặt được không? Tôi thấy hơi nóng”.
Văn Thủy Nhu đột nhiên nói giọng lí nhí.
Sở Phàm lắc đầu cười gượng rồi dẫn cô ta tới phòng tắm. Sau khi hướng dẫn cách sử dụng các thứ thì Sở Phàm ra ngoài ngay lập tức.
Chỉ có điều là chưa được vài phút sau thì bên trong lại phát ra tiếng kêu thất thanh.
Sở Phàm giật mình, vội vàng xông vào thì thấy cảnh tượng mà có lẽ cả đời này anh không quên được.
Văn Thủy Nhu rõ ràng đã nói là chỉ rửa mặt thôi nhưng không hiểu sao lại đang cầm vòi hoa sen rồi bật mức nước to nhất khiến khắp cái phòng tắm ngập nước, khiến ngay cả đồ cô ta mặc trên người cũng ướt sũng.
Lúc này đường cong hoàn hảo của cô gái lộ hết ra trước mắt.
Phải công nhận rằng cô gái này học y nên rất biết cách chăm sóc cơ thể, vả lại cô ta cũng luyện võ nên cơ thể vô cùng đẹp và săn chắc.
Lồi lõm đúng chỗ, trông không giống một cô bé tí nào.
“Sở, Sở Phàm, rốt cuộc làm sao thế hả? Sao nước không dừng lại?”, Văn Thủy Nhu hét lớn.
Sở Phàm giật mình tỉnh lại, vội vàng đi tới tắt vòi nước thì nước mới ngừng chảy.
Văn Thủy Nhu đứng như trời trồng tại chỗ, lóng ngóng nói: “Tôi, tôi chỉ tò mò cái này bật tắt ở đâu, không ngờ tự nhiên lại phun ra nước. Tôi muốn chặn nó lại mà không được”.
Sở Phàm bật cười nói: “Không sao, tại tôi không nói rõ với cô. Mau đi thay đồ đi, người cô ướt hết rồi”.
Văn Thủy Nhu nghe xong mới phát hiện cả người mình đã bị ướt hết. Những thứ cần lộ hay không nên lộ thì cũng lộ ra hết.
Mặt cô ta lập tức trắng bệch. Thủy Nhu không nói gì, đẩy Sở Phàm rồi chạy vào phòng và đóng chặt cửa lại.
Sở Phàm hơi bối rối không biết phải giải thích thế nào. Anh có thể đoán được cô gái sống trong môi trường lành mạnh như Văn Thủy Nhu thì sẽ rất trong sáng.
Một khi bị người khác nhìn thấy thì người đó phải chịu trách nhiệm cả đời.
Không lẽ cô gái này cũng…
Sở Phàm thấy lòng rối bời. Một lát sau thì cửa phòng mở ra.
Văn Thủy Nhu từ trong đi ra. Cô ta đã thay bộ đồ màu đỏ bằng một bộ đồ khác vừa với người. Tuy là cách phối đồ có hơi không thuận mắt lắm nhưng dù sao thì đã che kín cả cơ thể.
“Thủy Nhu sư muội vừa nãy tôi không thấy gì hết đâu”. Sở Phàm nghĩ mãi cuối cùng quyết định giả mù.
Anh đã có Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết rồi. Nếu còn đi tán tỉnh người khác nữa thì khốn nạn quá.
/522
|