“Nếu vậy thì tôi sẽ cố gắng hết sức!”, Sở Phàm nghiêm túc nói.
Người nhà họ Phương nghe xong thì cũng thở phào, năng lực của Sở Phàm bọn họ cũng đã nhìn thấy rồi, bây giờ Sở Phàm chịu tới kiểm tra định kỳ cho ông Phương đương nhiên là một chuyện tốt.
“Vậy chúng ta ra ngoài thôi, ông Phương cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng”, Liễu Mộc xua tay nói.
Tất cả lập tức rời khỏi phòng, chỉ còn một nhân viên điều dưỡng ở bên cạnh chăm sóc ông cụ.
Tại sảnh, người nhà họ Phương muốn giữ Sở Phàm và Liễu Mộc ở lại ăn cơm, nhưng dường như Liễu Mộc rất vội nên một mực từ chối rồi ra về.
Sở Phàm thì lại không từ chối nổi, chỉ có thể cùng Văn Thủy Nhu ở lại ăn cơm.
“Sở thần y, Phương Chiến Thiên em xin kính anh một ly, cảm ơn anh đã cứu ông nội em!”, cậu thanh niên nhấc ly rượu lên, vô cùng cảm kích nhìn Sở Phàm nói.
Sở Phàm cười rồi khiêm tốn đáp: “Cậu nặng lời rồi, tôi chỉ là tới trợ giúp thôi, phần phẫu thuật chính vẫn là do sư thúc tôi làm”.
Phương Chiến Thiên không nghĩ thế, nói: “Sở thần y đừng khiêm tốn. Có lẽ anh không biết, Liễu thần y cố ý lùi lại thời gian chữa bệnh là để đợi lúc anh rảnh rỗi, có thể nói vai trò của anh trong lần chữa bệnh này là không thể thiếu được!”
“Nào, chúng ta cùng nhau uống thêm ly nữa!”
Nói rồi Phương Chiến Thiên lại nhấc ly rượu lên, Sở Phàm đã bị cậu nhóc này chuốc mấy ly liền, anh thật sự hơi choáng rồi.
Phương Duyên thấy thế thì kéo anh trai mình một cái, ý bảo cậu ấy phải biết chừng mực.
Phương Chiến Thiên hiểu ý, đặt ly rượu xuống cười, nói: “Xin lỗi anh Sở, em đường đột quá, chỉ là thấy ông em khỏe lại em vui quá thôi, mong anh đừng để bụng”.
“Tôi hiểu, tôi không để bụng đâu”.
Sở Phàm thở phào nhẹ nhõm, cười đáp lại.
Sau đó tất cả đều ăn cơm trong không khí vui vẻ, đầm ấm.
Lúc về, Phương Chiến Thiên còn đưa cho Sở Phàm một tấm danh thiếp, dặn rằng: “Anh Sở, đây là danh thiếp của em, sau này nếu anh có phiền phức gì ở thành phố Vân Hải thì cứ gọi, nhất định anh sẽ giúp anh giải quyết!”
“Anh, người ta là con cháu nhà họ Sở, còn cần anh phải giúp sao?”
Phương Duyên bên cạnh thấy vậy bèn nói chen vào.
Phương Chiến Thiên cười hì hì, nói: “Em gái, thế thì em lại có điều chưa hiểu, lý do nhà họ Sở là dòng họ lớn mạnh nhất là vì năng lực kinh doanh của họ mạnh, hơn nữa họ còn có mặt trong rất nhiều lĩnh vực, mà họ đều thuộc top đầu trong những lĩnh vực này”.
“Nhưng người xưa có câu, chó cậy gần nhà…”
Nói tới đây, Phương Chiến Thiên để lộ một nụ cười với hàm ý sâu xa mà không nói tiếp.
Sở Phàm lập tức hiểu ý cậu ấy muốn nói.
Trong rất nhiều lĩnh vực đều có phân các cấp khác nhau từ trên xuống dưới.
Những tài nguyên mà nhà họ Sở nắm giữ đều là những loại tốt nhất trong các lĩnh vực đó, người thuộc tầng lớp dưới không thể nào tiếp xúc được với bọn họ, có một số người thậm chí còn không biết nhà họ Sở là dòng họ như thế nào.
Ngay cả nhà họ Sở là dòng họ nào còn chẳng biết thì sao bọn họ lại nể mặt nhà họ Sở chứ?
Còn nhà họ Phương thì ở trong quân đội nhiều năm, cho dù là người tầng lớp nào đi chăng nữa thì đều có móc nối quan hệ, vì thế về mặt này, nhà họ Phương tự tin rằng có thể giúp được Sở Phàm.
Tấm lòng này Sở Phàm chắc chắn sẽ không từ chối.
Tuy rằng bây giờ anh vẫn chưa tiếp xúc với người trong quân đội, nhưng ai biết được sau này thế nào, có chuẩn bị thì vẫn hơn.
Ngồi xe trở lại cao ốc Thiên Môn, bác Đinh đã đợi sẵn ở đó rồi.
“Bác Đinh, có chuyện gì sao?”, Sở Phàm hỏi.
Nếu như không có việc gì, bác Đinh sẽ không dễ dàng làm phiền anh đâu, chắc chắn là có chuyện gì đó.
“Thưa cậu chủ, hôm nay người của chúng ta đi điều tra về chiếc áo bông sợi vàng và miếng ngọc bội của cô Mộng Dao đã có manh mối rồi”, bác Đinh trầm giọng nói.
“Có manh mối rồi ư? Ở đâu!”, Sở Phàm vui mừng hỏi.
“Ở căn nhà cũ của nhà họ Trần”, bác Đinh cung kính đáp.
“Vậy bây giờ chúng ta tới đó thôi”, Sở Phàm nhanh nhảu nói.
Tuy rằng hôm nay chữa bệnh cho Phương tướng quân rất mệt, vốn anh định về nghỉ ngơi nhưng khi nghe thấy có manh mối liên quan tới thân thế của Trần Mộng Dao thì anh lại không thể kìm nén nổi nỗi xúc động.
Trần Mộng Dao thiếu thốn tình thân quá lâu, tuy rằng anh và Kiều Tuyết đều dành tình cảm cho cô nhưng tình thân thì hai người không thể nào thay thế được.
Vì thế Sở Phàm rất muốn giúp Trần Mộng Dao tìm lại được bố mẹ, nếu như bọn họ có thành ý, muốn nhận lại Trần Mộng Dao thì tất cả đều vui vẻ.
Còn nếu như bọn họ không muốn nhận Trần Mộng Dao thì Sở Phàm cũng muốn giúp cô hỏi rõ ràng xem, vì sao bọn họ lại bỏ rơi cô!
Xe chạy thẳng tới căn nhà cũ của nhà họ Trần, Sở Phàm gặp được cấp dưới mà bác Đinh đã sắp xếp ở đây để tiếp đón anh.
“Thế nào rồi, thứ đó ở đâu?”, Sở Phàm hỏi liên tiếp.
“Cậu chủ, đồ ở trong két sắt của bà Trần để lại, khoảng thời gian này người nhà họ Trần điên cuồng tranh giành tài sản, họ muốn bán hết đi lấy tiền, ai cũng chỉ sợ tới muộn thì sẽ chẳng còn gì”.
Người kia vừa đi bên cạnh vừa báo cáo tình hình với Sở Phàm.
“Cũng tức là, hai thứ đồ này đã bị người nào đó của nhà họ Trần cướp rồi phải không?”, Sở Phàm lập tức hiểu ý anh ta.
Anh ta gật đầu, đáp: “Hắn ta đòi hai trăm nghìn tệ một món”.
“Chỉ có hai trăm nghìn tệ thôi à?”
Sở Phàm hơi chậc lưỡi, nghĩ bụng người nhà họ Trần càng ngày càng vô dụng, thứ mà bà Trần cất ở trong két chẳng lẽ chỉ đáng giá hai trăm nghìn tệ thôi ư?
Nếu như là anh thì ít nhất cũng phải hai triệu tệ trở lên.
Có điều, đợi đến khi Sở Phàm gặp được người kia, anh mới ngẩn người ra.
Thì ra hắn ta là Trần Văn Kiệt!
“Sở Phàm, sao lại là mày?”
Trần Văn Kiệt cũng sững sờ, nói to.
Sở Phàm định thần lại, mỉm cười nói: “Tôi cũng rất bất ngờ khi thấy anh đấy, trùng hợp ghê cơ”.
“Trùng hợp cái khỉ gì chứ?”
Trần Văn Kiệt nhìn thấy Sở Phàm thì vô cùng phẫn nộ, hét lên: “Tất cả là tại mày nhà họ Trần mới thành ra thế này, bây giờ mày còn định gặp tao để mua hai món đồ cơ à? Tao nói cho mày biết, tao thà đốt nó đi cũng không đưa cho mày đâu!”
Sở Phàm bĩu môi, nhìn hắn ta chằm chằm: “Trần Văn Kiệt, nhà họ Trần không còn nữa, sao anh phải vì cái tình nghĩa dòng họ viển vông mà cứ khó chịu với tôi thế nhỉ?”
“Hai món đồ đó ở trong tay anh cũng không có ích gì, bán cho tôi anh lại được một món tiền to, thế không thích à?”
“Nể tình hai chúng ta quen biết, hai thứ đó cộng lại tôi mua với giá một triệu cho anh, thế nào, không lỗ chứ?
“Hờ hờ, mày cứ ở đấy mà mơ?!”
Trần Văn Kiệt cười khẩy, nói: “Nếu như tao biết người mua hai món đồ này là mày thì sao tao lại ra giá hai trăm nghìn tệ một món chứ?”
“Chẳng phải bây giờ mày là chủ của cao ốc Thiên Môn sao? Có tiền lắm sao? Hai món này cộng lại mới có một triệu tệ? Mày định lừa ai hả?”
“Thế anh muốn bao nhiêu tiền?”, Sở Phàm nhíu mày, trầm giọng hỏi.
“Hai triệu tệ một món, không mặc cả!” , Trần Văn Kiệt nói chắc nịch.
Sở Phàm nhíu mày chặt hơn, không phải anh thấy hai triệu tệ một món quá đắt mà chỉ là anh không thích cảm giác bị động thế này.
Nhưng hiện giờ không còn cách nào khác, lấy được đồ mới là quan trọng nhất.
Nghĩ vậy Sở Phàm liền nhìn người đi bên cạnh một cái, bảo anh ta trả tiền.
/522
|