“Đấy không phải là đồng bọn!”
Trần Văn Vũ cười, nói quá lên: “Người ta có câu: kẻ địch của kẻ địch chính là bạn, tao với người kia cũng quen biết chưa lâu, cũng may mà nhờ có phúc của mày”.
Nghe những lời mỉa mai như thế, Sở Phàm nhíu mày nói: “Bây giờ tôi đã ở đây rồi, các người định làm gì?”
Trần Văn Vũ nhếch môi, đùa cợt nói: “Chưa gì đã muốn lừa tao rồi à? Mày cứ ở đây nghỉ ngơi đi, tao còn muốn chơi với mày thêm tí nữa”.
Nói xong, hắn quay người rời khỏi phòng tra thẩm.
Sở Phàm nhìn theo hướng hắn đi, ánh mắt chợt sáng lên.
Trong biệt thự tại đỉnh núi Ứng Long, Lý Ý Đức cũng nghe được tin Sở Phàm bị bắt.
Ông ta hơi nhướn mày, mỉm cười nói: “Không ngờ thằng ranh con này mới tí tuổi đầu mà đã đắc tội khắp nơi, chẳng cần mình phải ra tay đã có người đối phó với nó rồi, đúng là rảnh nợ”.
A Long đứng đằng sau nhếch mép nói: “Cũng chỉ là thằng nhãi con thích huênh hoang mà thôi, không đáng để ông Lý tốn sức, ông Lý nên quan tâm tới giao dịch của chúng ta thì hơn”.
Lý Ý Đức liếc nhìn anh ta rồi gật đầu, đáp: “Cậu yên tâm, hợp tác với các cậu là chuyện quan trọng nhất, tôi chưa bao giờ lơ là chuyện này, còn về cậu bảo Sở Phàm chỉ là thằng nhãi con thích huênh hoang, e là… không được đúng lắm đâu”.
“Ông Lý cho rằng hắn không tầm thường?”, A Long ngờ vực hỏi.
Từ khi tổ chức điều anh ta đi tiếp xúc với Lý Ý Đức, anh ta luôn ở bên cạnh Lý Ý Đức với thân phận là bảo vệ, sau một thời gian, anh ta cũng đã hiểu một chút về con người này.
Muốn có được sự công nhận và khen ngợi từ Lý Ý Đức, người bình thường không đủ tư cách, không ngờ tên Sở Phàm này mới tí tuổi ranh mà đã có được sự khen ngợi từ ông ta, điều này khiến A Long rất ngạc nhiên.
Lý Ý Đức im lặng một lát rồi nói: “Không tầm thường đâu, mới tí tuổi đầu mà đã có thể lên nắm quyền một hãng hàng không lớn của cao ốc Thiên Môn, hơn nữa lúc đối mặt với tôi, cậu ta không hề tỏ vẻ sợ sệt, ngay cả trong ánh mắt cũng vô cùng kiên định”.
“Người như thế, nếu như là kẻ thông minh thì chắc chắn là đã trải qua rất nhiều phong ba. Sau khi trải qua chuyện vô cùng khủng khiếp thì sau này có gặp chuyện gì đi chăng nữa thì cũng sẽ không có cảm giác gì”.
Nghe lời nhận xét của Lý Ý Đức, A Long lộ ra vẻ kinh ngạc.
Anh ta nhớ lại khi gặp Sở Phàm, lúc anh và Tom cùng nhìn Sở Phàm với ánh mắt đầy sát khí thì chỉ thấy mắt Sở Phàm hơi chớp nhưng cũng không có bất kỳ biểu hiện sợ hãi nào.
Phải biết rằng bọn A Long là sát thủ nổi tiếng trong tổ chức, trải qua vô số trận chiến đã tôi luyện cho anh ta một luồng sát khí vô cùng khủng khiếp, người bình thường sẽ không thể nào ung dung, bình tĩnh khi đối mặt với sát khí của anh ta.
Mà người nước ngoài tên là Tom kia, nghe nói cũng là một sát thủ vô cùng có danh tiếng, nhưng anh ta đến từ tổ chức nào thì A Long cũng không rõ.
Ngừng mạch suy nghĩ, anh ta cười nói: “Cho dù thằng nhãi này có nguy hiểm thế nào thì ít ra cho tới lúc này, nó cũng không thể nào làm gì ảnh hưởng tới chúng ta được, ông Lý cứ yên tâm, nếu như ngày nào đó thằng nhãi này có ảnh hưởng tới kế hoạch của chúng ta, tôi sẽ đích thân giải quyết nó”.
Nói tới đây, A Long thè lưỡi ra liếm môi, trông như muốn ăn tươi nuốt sống Sở Phàm.
Lý Ý Đức mỉm cười, nói: “Vậy thì nhờ cả vào cậu, nếu không còn việc gì nữa, tôi đi nghỉ trước, tất cả sẽ tiến thành theo đúng kế hoạch”.
Nói rồi ông ta đi thẳng lên nhà.
Một đêm nữa lại trôi đi.
Sở Phàm ở trong phòng thẩm vấn cả một đêm buồn tẻ, đừng nói là ai tới thẩm vấn anh, ngay cả một bóng người cũng không thấy, dường như ở cái cục cảnh sát này chỉ có một mình anh vậy.
Cũng may là anh không hề bỏ lỡ cơ hội luyện công, anh lặng lẽ ngồi trên ghế luyện tập hít thở cả đêm, bây giờ tỉnh dậy cảm giác cả người khoan khoái, tràn đầy năng lượng.
Lúc này, bỗng có tiếng bước chân vọng vào trong phòng.
Chỉ thấy hai người mặc đồ đen, theo sau là hai người đàn ông mặc vest, chân đi giày da bước vào.
Sở Phàm đưa mắt nhìn bọn họ một lượt, đập vào mắt anh là hai người mặc đồ đen, hơi thở hai người này có gì đó khác thường, chắc là người luyện võ, còn về hai tên mặc vest kia thì cũng chỉ là người bình thường mà thôi.
“Mày là Sở Phàm?”
Một tên mặc vest ngồi vào bàn tra thẩm trước mặt, hỏi với giọng điệu mất kiên nhẫn.
Sở Phàm liếc hắn một cái rồi bình thản nói: “Anh không phải là người của cục cảnh sát, tôi không có nghĩa vụ phải trả lời anh”.
Rầm!
Sở Phàm vừa nói xong, tên mặc vest kia đã đập mạnh tay xuống bàn.
“Đừng có nhiều lời với tao, xem ra mày vẫn chưa biết, rốt cuộc tội của mày nặng đến đâu!”, tên mặc vest trợn mắt, gào lên.
Sở Phàm nhíu mày, ánh mắt thoáng xuất hiện một tia lạnh lùng, anh không hề sợ hãi trừng mắt lại với tên mặc vest.
Anh muốn xem thử, rốt cuộc anh đã phạm tội gì, đám người này là ai mà lại có tư cách trừng phạt anh?
“Khụ khụ!”
Lúc này, tên mặc vest còn lại mới ho khan vài tiếng, vỗ vai đồng bọn, trầm giọng nói: “Đừng kích động, có gì ngồi xuống từ từ nói, việc tra thẩm không có gì ghê gớm như trong phim đâu, cứ hỏi như nói chuyện bình thường là được”.
“Sở Phàm, cậu xem, cậu đã đến nơi này rồi, không thể nào không có tội được, vì thế tôi khuyên cậu nên hợp tác, ngoan ngoãn khai hết ra”.
“Thẳng thắn thì được khoan hồng, bằng không thì sẽ sẽ bị trừng trị nghiêm khắc, chỉ cần cậu hợp tác với chúng tôi, chúng tôi chắc chắn sẽ báo cáo với cấp trên, nói rằng tội của cậu quá nhẹ, mong cấp trên giơ cao đánh khẽ!”
Nghe vậy Sở Phàm bỗng cảm thấy vui vẻ.
Hai tên này, một tên đóng vai kẻ xấu, một tên vào vai người tốt, bọn hắn coi anh là thằng ngu để đùa cợt chắc?
Gì mà tội nhẹ cơ?
Anh chẳng có tội tình gì hết, vì sao lại phải nhận?
Sở Phàm lạnh lùng cười, ngả người ra sau ghế, nói: “Tôi chưa bao giờ thích nói những lời thừa thãi, nhưng trông anh đần độn quá, nên tôi sẽ nói lại lần nữa”.
“Các anh không phải là người của cục cảnh sát, không có tư cách tra hỏi tôi, còn về các anh, tôi cũng không có gì để nói, muốn tra thẩm tôi à? Các anh có đủ tư cách không?”
Nghe vậy bầu không khí trong phòng thẩm vấn bỗng chốc trở nên vô cùng căng thẳng.
Tên mặc vest cục tính lúc nãy xắn tay áo lên định lao vào Sở Phàm thì bị đồng bọn của hắn ngăn lại: “Lão Triệu, cậu làm gì thế? Không được kích động, chúng ta tới thẩm tra, cậu mà động tay thì phạm pháp đấy!”
Nghe vậy tên mặc vest kia mới giả vờ cắn răng nhẫn nhịn sự phẫn nộ, tên mặc vest còn lại, từ nãy tới giờ vào vai người tốt lúc bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Đang lúc bọn họ định tranh thủ, tiếp tục lừa Sở Phàm mấy câu thì Sở Phàm cười mỉm, nhả ra hai từ.
“Ngu ngốc!”
Lần này tên mặc vest kia trợn tròn mắt, ngay cả tên giả vờ làm người tốt kia cũng không thể nào nhẫn nhịn được nữa!
Hắn sa sầm mặt, nói với hai người áo đen sau lưng: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, hai người mau cho tên này nếm mùi đau khổ đi, tôi muốn xem xem hắn lỳ đòn đến đâu!”
/522
|