“Cậu Lý, chính là thằng này gây rối, còn đánh anh em của chúng tôi nữa!”
Nhị Thuận Tử không để ý tới nụ cười của Sở Phàm, còn vội vã kể lể với người đàn ông đằng sau.
Đúng lúc hắn nghĩ rằng hắn tìm được chỗ dựa để dạy dỗ cho Sở Phàm một bài học đến nơi đến chốn thì bỗng nhiên Sở Phàm đứng dậy, nhìn về người đàn ông đứng sau hắn, nhếch miệng cười: “Lý Triều, mới mấy ngày không gặp, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Đúng thế, chỗ dựa của Nhị Thuận Tử lúc này chính là Lý Triều, con trai của Lý Ý Đức.
Lý Triều nhìn thấy Sở Phàm thì mặt cũng biến sắc, ánh mắt vô thức lộ ra vẻ hoảng hốt, sao lại là cái thằng này?!
Nhị Thuận Tử vẫn chưa nhận ra sự thay đổi trên gương mặt của Lý Triều, hắn trộm nghĩ “Thằng này biết cậu chủ nhà mình tên là Lý Triều á? Nhưng biết thì đã đành, thế mà hắn còn dám gọi thẳng tên húy của cậu chủ, không phải hắn tưởng cậu Lý là người dễ bắt nạt đó chứ?”
Nhị Thuận Tử cười khẩy trong bụng.
Hắn bước lên phía trước, gào mồm lên chửi: “Đồ chó má không biết điều, tên cậu chủ nhà tao là để mày gọi à, cẩn thận tao cào rách mồm mày đấy!”
Nói xong hắn quay sang nhìn Lý Triều, dù sao Lý Triều cũng dẫn bao nhiêu đàn em tới đây, hắn không tin thằng cha này dám đánh trả!
Nghĩ vậy, Nhị Thuận Tử đi tới trước mặt Sở Phàm, giơ tay lên định cho anh một cái bạt tai!
“Choang!” một tiếng loảng xoảng.
Một chai bia đáp thẳng vào đầu Nhị Thuận Tử!
Tay phải hắn đang giơ lên cao, hai mắt thì trợn ngược vẻ hoảng hốt, máu tươi chảy xối xả nhìn trông sởn hết cả người.
Nhị Thuận Tử quay đầu lại nhìn thì thấy người đáp chai bia lên đầu hắn lại là Lý Triều!
“Cậu Lý, cậu…”, Nhị Thuận Tử miệng méo xệch, cố nở nụ cười, hắn còn tưởng Lý Triều định đập Sở Phàm nhưng vô tình đập phải đầu hắn, nhưng mà hắn vẫn cảm thấy vô cùng uất ức!
Ai ngờ Lý Triều lại trợn mắt với hắn, nghiến răng ken két nói: “Thằng khốn này, mày chán sống rồi à, ngay cả anh Sở mày cũng đắc tội, muốn chết phải không!”
Nói rồi anh ta đạp mạnh vào bụng Nhị Thuận Tử, đạp hắn rơi từ trên bàn xuống dưới đất.
Tiếp đó, dưới ánh mắt sợ hãi của Nhị Thuận Tử, Lý Triều tươi cười đi đến trước mặt Sở Phàm, cúi người nói: “Anh sở, không ngờ anh cũng đang dùng bữa ở đây, mấy thằng đàn em của tôi đúng là có mắt không tròng, bọn nó lại dám đi gây sự với anh, việc này tôi nhất định sẽ dạy dỗ bọn chúng, cho bọn họ biết thế nào là lễ độ!”
Sở Phàm chỉ cười khẩy mà không nói gì.
Với tính khí của Lý Triều, anh ta sẽ chẳng sợ gì Sở Phàm, nhưng bây giờ anh ta lại thể hiện thái độ như thế, chắc chắn là do đã bị Lý Ý Đức đã cảnh cáo nghiêm khắc.
Còn về việc vì sao Lý Ý Đức lại cảnh cáo anh ta thì Sở Phàm vẫn chưa hiểu được.
Hiện giờ, ngoại trừ Sở Phàm vẫn chưa biết được ý đồ của Lý Ý Đức là gì thì ngay cả Lý Triều cũng không hiểu rốt cuộc bố mình đang nghĩ cái gì.
Tối hôm qua, Lý Ý Đức gọi anh ta vào phòng sách, cảnh cáo anh ta với giọng vô cùng nghiêm khắc, kể từ nay về sau mà gặp Sở Phàm thì tuyệt đối không được dây vào, thậm chí nếu tránh được thì tránh, đừng có chạm trán với Sở Phàm.
Tuy rằng Lý Triều không phục nhưng từ bé anh ta đã nghe lời bố, bởi vì anh ta hiểu rất rõ vị trí của mình trong lòng bố, thường ngày bố anh ta còn đối xử với anh ta như con trai, nhưng một khi Lý Ý Đức nổi giận thì cũng phải xem chừng.
Vì thế bây giờ khi gặp Sở Phàm, dù trong lòng anh ta rất khó chịu nhưng nào dám chống đối Sở Phàm.
Lỡ như Lý Ý Đức mà biết thì anh ta chết chắc.
“Được rồi, hôm nay tâm trạng tôi không tốt, không rảnh mà chấp nhặt với các anh, mau dẫn người của các anh cút khỏi đây, cút càng xa càng tốt!”, Sở Phàm đưa mắt nhìn đám người đứng đằng sau Lý Triều, lạnh lùng nói: “Nhớ lấy, từ nay về sau không được tới quán ăn này gây rối, nếu như tôi mà biết được thì sẽ không để các anh ra về dễ dàng thế đâu”.
Nghe vậy Lý Triều vội cười, nói: “Cảm ơn anh Sở đã bỏ quá cho, bây giờ tôi sẽ dẫn bọn họ đi ngay!”
Nói rồi Lý Triều quay người, giận dữ nhìn đám côn đồ, thì thầm: “Còn không mau cút đi, nhìn thấy bọn mày tao lại phát cáu!”
Một đám côn đồ nhanh chóng tản đi, ngay cả Nhị Thuận Tử đang đo ván dưới sàn cũng không có ai đỡ, cả đám biến mất không còn một cái bóng chỉ trong chớp mắt, Lý Triều cũng không dám lề mề, nhìn Sở Phàm cười, vội vã lảo đảo chạy ra khỏi quán ăn.
“Sở Phàm này, thực sự cảm ơn cháu, hôm nay nếu không có cháu thì hai ông bà già chúng tôi chẳng biết phải làm sao nữa!”
Lúc này ông Đổng và bà Đổng dắt díu nhau đi ra, cảm ơn Sở Phàm một cách chân thành.
Sở Phàm xua tay, khách sáo nói: “Ông Đổng, bà Đổng, hai người không cần cảm ơn cháu, không thể dung túng đám người này được, bình thường bọn chúng đã thích bắt nạt kẻ yếu, ông bà càng sợ bọn nó thì bọn nó càng được đà lấn tới”.
“Ôi… cái này thì bọn tôi cũng hiểu, nhưng hai thân già bọn tôi cho dù muốn làm căng thì cũng chẳng phải đối thủ của bọn chúng!”, ông Đổng cười gượng.
Sở Phàm cũng hiểu điều này, vì thế vừa nãy anh mới cảnh cáo Lý Triều, sau này không được phép tới làm phiền quán ăn này nữa, quan sát từ thái độ của Lý Triều đối với anh ngày hôm nay thì chắc anh ta sẽ không dám tới đây nữa.
Nhưng để đảm bảo an toàn, Sở Phàm vẫn phải lấy điện thoại ra gọi cho Giang Mậu.
“Cậu Phàm, hôm nay sao lại rảnh mà liên lạc với tôi thế?”, đầu dây phía Giang Mậu rất ồn ào, có lẽ hắn đang ở quán bar nào đó của mình, nhưng lát sau thì im lặng hẳn, chắc chắn đã ra một nơi không có ai rồi.
Sở Phàm trầm giọng nói: “Giang Mậu, anh lăn lộn giang hồ bao lâu nay mà chỉ xưng vương ở mỗi khu Tịnh Yên thì hơi gò bó nhỉ?”
Giang Mậu nghe vậy liền im lặng hồi lâu.
Nhưng Sở Phàm vẫn nghe thấy tiếng hít thở hồng hộc của hắn.
“Cậu Phàm, cậu nói vậy là…”, hắn rất ngạc nhiên nên hỏi thẳng.
Sở Phàm nheo mắt, nói: “Tôi muốn giúp anh mở rộng địa bàn, để anh trở thành người đứng đầu thế giới ngầm của thành phố Vân Hải, đương nhiên nếu anh muốn, sau này chúng ta có thể phát triển thêm ở bên này, anh có tự tin không?”
“Có!”
Trong điện thoại, Giang Mậu không nghề do dự mà đáp ngay.
Sở Phàm mỉm cười, nói: “Vậy được, bây giờ anh dẫn mấy anh em đáng tin tới quán ăn Đức An ở trung tâm thành phố tới gặp tôi”.
“Tôi tới ngay!”
Giang Mậu nói với giọng hừng hực khí thế, sau đó thì cúp điện thoại.
Văn Thủy Nhu vẫn yên lặng ngồi ăn mấy món mà ông Đổng mang lên, thấy Sở Phàm gọi điện thoại thì cũng không nói chen vào, mãi cho tới khi anh cúp máy mới hỏi: “Anh định thu phục nơi này à?”
“Đúng vậy”.
Sở Phàm nhẹ nhàng gật đầu, quan niệm trước kia của anh hơi hạn hẹp, anh cho rằng mở rộng thế lực của mình thì chỉ cần phát triển theo con đường chính đạo nhưng lại bỏ qua mất thế lực vô cùng to lớn trong giang hồ.
Nếu như anh có thể nuôi dưỡng một thế lực ngầm phi thường, vậy thì chắc chắn nó sẽ phát huy vai trò to lớn trong cuộc tranh giành người thừa kế sau này của anh!
/522
|