“Ý của Phương tướng quân là…”
Sở Phàm hơi xúc động, giọng nói cũng run run.
Đây gọi là cầu gì được nấy, đang lúc anh đang sầu não không biết phải đối phó với tập đoàn Cùng Kỳ như thế nào để rửa oan cho Hứa Vạn Sơn thì Phương tướng quân đã chủ động nhắc chuyện này với anh.
Phải biết rằng tuy là anh không sợ tập đoàn Cùng Kỳ nhưng rốt cuộc thì bọn họ là một tổ chức hùng mạnh lâu năm, một lúc một nhát Sở Phàm vẫn chưa thể tìm ra được chỗ sơ hở.
Phương tướng quân cười, nói: “Cậu đẩy tôi đến phòng sách đi, tôi cho cậu xem thứ này”.
Sở Phàm “được” một tiếng rồi đẩy xe lăn, đưa ông Phương tới phòng sách.
Phương Chiến Thiên và Phương Duyên đứng ngoài cửa vốn đang định hỏi sức khỏe ông thế nào thì lại bị ánh mắt của ông chặn đứng.
Đành vậy, bọn họ chỉ có thể nén sự quan tâm lại trong lòng, nhìn Sở Phàm và Phương tướng quân đi vào phòng sách.
“Cô Văn, hai người họ thế này là…”
Phương Chiến Thiên không nén nổi tò mò nên quay sang hỏi Văn Thủy Nhu nãy giờ vẫn yên lặng đứng bên cạnh.
Văn Thủy Nhu vừa nãy cũng ở trong phòng, đương nhiên là biết hai người họ muốn làm gì, nhưng cô ta chỉ là một bác sĩ, những chuyện đó không liên quan tới cô ta, đương nhiên cô ta cũng hiểu việc gì nên nghe, nên nói hay không.
Vì thế cô ta lắc đầu, quay người đi ra khỏi phòng mà không nói một lời nào.
Điều này khiến hai anh em Phương Chiến Thiên và Phương Duyên càng thêm thắc mắc.
Trong phòng sách, Phương tướng quân lấy một tập tài liệu từ trên giá sách xuống, đưa cho Sở Phàm, nói: “Cậu xem nội dung trong này chắc sẽ cảm thấy hứng thú đấy”.
Sở Phàm tò mò đón lấy tập tài liệu, anh mở ra cẩn thận đọc.
Tuy nhiên càng đọc thì Sở Phàm lại càng nhíu mày lại.
Tập tài liệu này ghi chép hết lại chứng cứ mua bán hàng cấm và việc cấu kết với đám tội phạm nước ngoài của tập đoàn Cùng Kỳ!
“Phương tướng quân, ông có những chứng này rồi tại sao lại không xử lý bọn họ?”, Sở Phàm đóng tập tài liệu lại, ngẩng đầu nhìn bóng lưng già nua đang ngồi trên xe lăn.
Phương tướng quân nheo mắt, trầm giọng nói: “Bởi vì tập đoàn Cùng Kỳ phát triển ở thành phố Vân Hải bao nhiêu năm, gốc rễ đã bám chặt vào mảnh đất này, tuy rằng tôi có thể nhổ tận gốc được luôn, nhưng như vậy sẽ làm chấn động tới gốc rễ của cả thành phố Vân Hải, thậm chí có thể dẫn tới nổi loạn!”
“Tôi vẫn luôn muốn tìm một thời cơ thích hợp, tôi nghĩ có lẽ bây giờ thời cơ đó đã xuất hiện rồi!”
“Thời cơ xuất hiện, ý của ông là?”
Não Sở Phàm nảy số rất nhanh, nháy mắt đã hiểu được “thời cơ” mà Phương tướng quân nói là gì.
Ông cụ gật đầu, cười nói: “Cậu có tương lai đấy, đúng thế, thời cơ mà tôi nói tới chính là cậu Sở đây!”
“Trước đó tôi đã nắm trong tay những chứng cứ này nhưng lại vẫn còn lo âu nên mới không dám loại bỏ tận hoàn toàn cái u nhọt ác tính này, vì thế mới để cho bọn họ sống tới tận bây giờ, nhưng giờ cậu xuất hiện, tôi có thể không cần lo lắng nhiều như thế nữa!
“Bởi vì cho dù kết cục cuối cùng của tập đoàn Cùng Kỳ có ra sao thì với thực lực của cao ốc Thiên Môn vẫn sẽ hoàn toàn có thể tiếp nối được sản nghiệp của bọn họ một cái hoàn hảo.
Sở Phàm im lặng một lát, trong lòng đang thầm tính toán thua hơn, anh nhận ra ông Phương nói đúng.
Những cái khác thì không biết nhưng cao ốc Thiên Môn không thiếu tiền và nhân tài.
Một khi đã hành động đối đầu với tập đoàn Cùng Kỳ thì những sản nghiệp dưới danh nghĩa tập đoàn Cùng Kỳ chắc chắn sẽ trải qua một cuộc sàng lọc từ trên xuống dưới.
Nếu là trước đây khi loại bỏ hết những mối u nhọt, cả tập đoàn có thể sẽ bị kiệt quệ, không chỉ chính nó sụp đổ mà thậm chí những cơ quan hợp tác với tập đoàn Cùng Kỳ cũng sẽ bị kéo theo.
Nhưng bây giờ có cao ốc Thiên Môn hậu thuẫn, sàng lọc những ai thì chỉ cần lấy nhân tài từ cao ốc Thiên Môn thế chỗ vào, như thế cùng lắm là sẽ mất thời gian đầu để thích nghi, tập đoàn Cùng Kỳ sẽ không ổn định nhưng chắc chắn sẽ ổn định lại rất nhanh.
Mấu chốt là nếu như sàng lọc loại bỏ hết u nhọt của tập đoàn Cùng Kỳ, thay người của Sở Phàm vào, chắc chắn không lâu sau tập đoàn Cùng Kỳ sẽ trở thành sản nghiệp của Sở Phàm.
Điều này chắc chắn sẽ khiến thế lực của anh nâng hẳn lên một tầm cao mới!
Nghĩ vậy, Sở Phàm thở mạnh hơn, lần này Phương tướng quân cho anh một cơ hội không chỉ giúp anh giải quyết vấn đề mà còn giúp anh đạt được cả những thứ khác nữa. Đúng là một mũi tên trúng hai đích!
“Tôi hiểu rồi, tôi chắc chắn sẽ hoàn toàn hợp tác với Phương tướng quân!”, Sở Phàm ngẩng đầu lên nhìn ông, giọng nói đầy xúc động.
Phương tướng quân gật đầu, cười bảo: “Thế thì cứ vậy nhé, muộn nhất là sáng mai, kế hoạch sàng lọc sẽ được gửi tới email của cậu, khi ấy cậu phải phối hợp thật tốt, nếu không thì sẽ phụ lòng tin tôi dành cho cậu”.
“Tôi tuyệt đối sẽ không phụ lòng Phương tướng quân”, Sở Phàm dõng dạc nói một cách chắc nịch.
Sau đó, lúc anh chuẩn bị rời khỏi đây thì lại gặp được cơ hội tốt thế này, anh buộc phải quay lại cao ốc Thiên Môn, tìm bác Đinh để bàn bạc xem là có cần phải chú ý gì không.
Phương tướng quân cũng không giữ anh lại, nhìn Sở Phàm ra khỏi phòng sách.
Tại sảnh dưới, Phương Chiến Thiên với Phương Duyên vẫn đang đoán mò xem vì sao Sở Phàm lại bị ông gọi vào phòng sách nói chuyện riêng, lúc nhìn thấy Sở Phàm mặt mày hớn hở đi ra, hai anh em bọn họ đều ngẩn tò te.
“Anh Sở, thế này là?”
Phương Chiến Thiên chạy tới hỏi đầy ngờ vực.
Sở Phàm cười to, vỗ vai Phương Chiến Thiên nói: “Không có gì, có chuyện vui thì vui thôi, gặp lại sau nhé!”
Nói rồi Sở Phàm nhảy chân sáo ra khỏi nhà họ Phương như thằng dở, lát sau đã không thấy đâu.
Điều này khiến Phương Chiến Thiên hoàn toàn không hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Phương Duyên đứng cạnh thì cắn môi khó hiểu.
Tuy là vừa nãy vì tình huống cấp bách, hai người mới hôn nhau, nhưng dù gì đó cũng là nụ hôn đầu của cô, sao tên này lại có thể quên việc này mà không nói không rằng chạy luôn thế chứ? Thật là quá quắt!
Dù gì cũng phải kết bạn wechat chứ!
Đinh Nghị đứng bên cạnh như người vô hình cũng thẫn thờ, anh ta cảm giác vừa nãy mình chưa phát huy hết khả năng, đang muốn tìm cơ hội giao đấu với Sở Phàm lần nữa.
Không ngờ Sở Phàm lại chạy nhanh hơn cả thỏ, đúng là xảo quyệt.
Ngoài sân, Sở Phàm bắt gặp Văn Thủy Nhu đang ngẩn người, anh ôm lấy Văn Thủy Nhu vào lòng, mặc kệ cô ta phản ứng thế nào.
Điều này khiến cho mặt Văn Thủy Nhu bỗng chốc đỏ lựng lên, tim đập thình thịch, nếu như trước kia có tên đàn ông nào dám làm thế này với cô ta, thì chắc chắn sẽ ăn ngay một đạp cùng với một cùi chỏ không thương tiếc.
Nhưng lần này Văn Thủy Nhu lại cảm giác toàn thân như mất hết sức lực, ngay cả tay cũng không nhấc lên nổi khiến cô ta vô cùng hoảng loạn.
Đây là lần đầu tiên cô ta có cảm giác không biết phải làm gì như lúc này.
Trong lúc cô ta căng thẳng luống cuống chẳng làm được gì thì cuối cùng Sở Phàm cũng buông cô ta ra, sau đó anh không nói gì mà chạy ra mở cửa xe.
“Rốt cuộc là có chuyện gì thế?”
Rời khỏi vòng tay của Sở Phàm, Văn Thủy Nhu dần dần lấy lại được cảm giác của cơ thể, hiện tượng “mất hết sức lực” vừa nãy đã biến mất, gương mặt đỏ lựng cũng dần trở lại bình thường.
“Chẳng lẽ… đây chính là kiểu “sét đánh” mà trong phim hay nói á?”
Văn Thủy Nhu nhìn theo bóng lưng Sở Phàm, trong lòng trộm nghĩ thế.
/522
|