Động tác nhỏ này của anh đương nhiên không qua được mắt Minh Khê.
Điều này khiến cô hơi xúc động. Những người đàn ông trước đây đi ăn với ai mà chẳng muốn cô mặc ít đi một chút, lộ nhiều hơn một tí chứ? Thế mà cậu chủ này của cô lại tốt tính thật. Rõ ràng gia thế vô cùng lẫy lừng, dòng họ quý tộc nhất nhì trên thế giới nhưng lại không có những tật xấu của bọn con nhà giàu.
Cô trêu: “Cậu chủ, có phải tôi xấu xí rồi không. Sao cậu cứ cúi đầu mãi không dám nhìn tôi thế?”
Sở Phàm cười ngượng ngùng, đang định nói không phải đâu thì một bóng người bỗng đến bên cạnh họ.
“Người đẹp quốc sắc thiên hương thế này mà lại chẳng có sức hút với chú em bằng miếng bò bít tết. Thằng nhóc này, chú em đúng là phung phí của trời!”
Nghe thấy giọng nói này Sở Phàm bèn ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một người đàn ông lạ mặt.
Lúc này đôi mắt của người đàn ông đó đang nhìn chằm chằm vào ngực của Minh Khê. Nếu không phải hắn đang ngậm mồm lại thì có khi nước miếng cũng chảy ra đến nơi rồi.
“Anh là ai?”, Sở Phàm chau mày lạnh lùng hỏi.
Minh Khê cũng quay lại nhìn, đôi tay ngọc ngà che đi phần ngực, không muốn để người lạ mặt lợi dụng mình.
Vương Kiệt chép miệng, tiếc nuối rời mắt đi rồi nói: “Tao là Vương Kiệt. Mọi người hay cả nể gọi tao là anh Kiệt. Mày mà lại không biết tao ư?”
“Anh rất nổi tiếng sao? Tại sao tôi phải biết anh?”
Sở Phàm đã cảm nhận được người này không tốt đẹp gì nên ngữ khí cũng ngày càng lạnh nhạt.
Vương Kiệt khẽ cười rồi chỉ vào con phố bên ngoài cửa sổ nhà hàng nói: “Không giấu gì mày con phố này là địa bàn của tao. Tao cầm đầu ở đây. Bây giờ thì mày rõ tao là ai rồi chứ?”
Khi nói câu này Vương Kiệt hếch mặt hếch mũi nhìn Sở Phàm, khỏi phải nói mặt hắn kiêu ngạo tới mức nào.
“Ồ, hóa ra anh là đội trưởng đội công nhân vệ sinh của con phố này à. Thế thì vô lễ rồi, tôi lại chả nhận ra anh”, Sở Phàm vỗ tay rồi bày ra vẻ mặt như ngộ ra điều gì đó.
“Mày nói cái gì cơ?”, Vương Kiệt trừng mắt lên, hung dữ nhìn Sở Phàm.
Minh Khê nghe Sở Phàm nói thế thì che miệng cười, khuôn ngực đầy đặn cũng bất giác rung động theo, đẹp mê hồn.
Vương Kiệt khẽ nheo mắt lại rồi nói với giọng dương dương tự đắc: “Ranh con, tao cho cậu mười giây để cút khỏi chỗ này. Ông đây nhắm trúng người đẹp này rồi. Biết điều thì phắn mau nếu không đừng trách tao không khách sáo!”
“À thế à, tôi lại muốn xem xem anh không khách sáo kiểu gì!”
Sở Phàm quăng chiếc nĩa vào đĩa rồi nhếch miệng cười với vẻ thích thú.
Vương Kiệt không ngờ rằng lại có người dám hống hách với hắn như vậy, đúng là chán sống. Nếu một thằng ranh con như này hắn còn không xử được thì những người có máu mặt của Hồng Hội sẽ nghĩ gì về hắn đây?
Nghĩ tới đây Vương Kiệt vơ chai rượng vang trên bàn đập về phía đầu Sở Phàm.
Không tàn nhẫn thì không có chỗ đứng.
Hắn phải dạy dỗ Sở Phàm bằng bạo lực vậy. Đắc tội với Vương Kiệt hắn trên con phố này là việc làm sai lầm biết bao.
Thế nhưng chai rượu vừa mới hạ xuống thì đã không nhúc nhích được nữa. Hắn trừng mắt nhìn thì thấy Sở Phàm không biết từ lúc nào đã giữ chặt lấy cánh tay hắn.
Cơ thể Sở Phàm trông bình thường vậy thôi nhưng lực của anh thì rất lớn. Nắm tay của anh kìm kẹp, siết chặt lấy cánh tay hắn không buông.
“Mày, mày bỏ tao ra ngay!”
Vương Kiệt chột dạ, thấy hình như mình đã gặp phải một tên cứng đầu nên giọng điệu cũng hạ thấp xuống hẳn.
Ai mà ngờ được bây giờ một tên phục vụ trong quán ăn đêm cũng sức trâu sức bò như này chứ. Với sức này sao không đi khuân vác mà làm phục vụ cái gì chứ!
“Người ra tay trước là anh, bây giờ người bảo dừng cũng là anh. Sao anh lắm chuyện thế?”
Sở Phàm nhếch miệng cười nói với giọng giễu cợt.
Đồng thời anh cũng siết tay mạnh hơn khiến sắc mặt Vương Kiệt dần trở nên trắng bệch, từng giọt mồ hôi từ trán rơi xuống, cả người run bần bật.
Đau, đau quá đi mất!
Xương tay cứ như bị vỡ vụn ra đến nơi vậy, thậm chí có thể nghe được tiếng “răng rắc” nho nhỏ.
“Mày, rốt cuộc mày muốn gì!”
Vương Kiệt khẽ khom người xuống, nếu không phải đằng sau có một nhân vật máu mặt đang nhìn hắn chằm chằm thì hắn quỳ xuống trước Sở Phàm từ lâu rồi. Đau chết đi được.
“Đơn giản thôi”.
Sở Phàm lạnh lùng nhìn hắn nói: “Tôi cho anh mười giây biến mất khỏi tầm mắt tôi, rồi sủa ba tiếng tiếng ở cửa nhà hàng, rồi lại nói ba lần “Ông Sở, tôi sai rồi, tôi không dám nữa” thì tôi sẽ thả anh”.
“Mày nói cái gì?!”
Vừa nghe đã thấy yêu cầu của Sở Phàm rõ ràng là muốn sỉ nhục hắn nên mắt Vương Kiệt bỗng trở nên đỏ ngầu.
Nhưng không đợi hắn phát tiết lên thì Sở Phàm đã siết mạnh tay hơn khiến Vương Kiệt kêu lên một tiếng “ái ui” thảm thiết, hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống trước mặt Sở Phàm.
“Ông, ông Sở, thả tôi ra đi, tôi thật sự không chịu được nữa rồi!”
Vương Kiệt ngẩng đầu, mồ hôi mướt mát xin Sở Phàm tha mạng.
Nếu như Sở Phàm dứt khoát bẻ tay hắn thì cũng chả đau đến mức đấy đâu nhưng anh lại dùng lực từ từ. Cái kiểu đau đớn ngấm dần đó thật khiến người bình thường không chịu được.
“Tôi cho anh cơ hội anh không biết trân trọng, thế thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Từ đầu tới cuối những gì Sở Phàm nói đều là những gì Vương Kiệt vừa mới nói. Anh chỉ trả lại hết những gì hắn nhả ra mà thôi nhưng Vương Kiệt lúc này không có tâm trạng mà tính toán mấy thứ đó. Hắn chỉ muốn Sở Phàm có thể thả hắn ra, đừng giày vò hắn nữa.
Hoặc không thì thẳng tay hẳn đi, bẻ gãy tay hắn đi!
“Cút!”
Sở Phàm trầm giọng nói rồi đạp thẳng vào ngực Vương Kiệt. Cả người hắn trượt trên nền đất bay xa tới bảy tám mét cuối cùng va vào góc tường mới dừng lại.
“Cậu chủ, đừng quan tâm cái loại ghê tởm đó. Chúng ta tiếp tục ăn thôi. Khó khăn lắm tôi mới hẹn được cậu chủ tới đây, đừng đểv người khác làm mất hứng”.
Lúc này Minh Khê nâng ly rượu vang trước mặt lên, cười tươi nhìn Sở Phàm nói.
Sở Phàm gật đầu, định cạn ly với Minh Khê thì một tràng vỗ tay vang lên.
“Haizz, phiền chết lên được”.
Sở Phàm đặt ly xuống, nhìn sang phía phát ra tiếng vỗ tay.
Chỉ thấy một người đàn ông đầu trọc cơ bắp cuồn cuộn đứng ở cửa nhà hàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Sở Phàm.
Tên đầu trọc này mặt mũi thô thiển, trước ngực còn có một vết sẹo, trông bộ dạng rất hung hãn.
Bây giờ hắn đang chầm chậm đi về phía Sở Phàm: “Anh bạn nhỏ này cũng nóng nảy nhỉ, lại còn dám đánh cả đàn em của Hoàng Thâm Mặc tôi nữa. Thế này là không nể mặt tôi rồi!”
Tên đầu trọc đi tới trước mặt Sở Phàm. Đàn em của hắn đi lấy một chiếc ghế cho hắn ngồi.
Tên đầu trọc ngồi xuống, vắt chân chữ ngũ. Tuy hắn cười nhưng lại đem cho người khác cảm giác rợn tóc gáy.
Những vị khách khác trong nhà hàng nhìn thấy cảnh này thì không thể ngồi nổi nữa, lần lượt trả tiền rồi ra về, vây quanh cửa sổ bên ngoài nhà hàng mà hóng chuyện.
/522
|