“Dừng tay lại, sao anh có thể ra tay đánh một cô gái xinh đẹp như thế này chứ!”
Từ trong đám người đột nhiên vang lên một tiếng quát lớn, sau đó là sự xuất hiện của một người đàn ông cao to đẹp trai giống như một kỵ sĩ ở phương Tây vậy, anh ta lên tiếng ngăn cản.
Ở một hướng khác mà những người đứng xung quanh đó không nhìn thấy được thì lúc này Hạ Trúc và Sở Phàm đang nhìn nhau cười, cuối cùng cũng có con cá cắn câu rồi.
Lúc đó chỉ thấy người đàn ông đẹp trai tiến lại trước mặt Sở Phàm với thái độ vô cùng tức giận, anh ta chỉ thẳng mặt Sở Phàm mắng: “Này anh kia, sao anh lại hành động thô lỗ như thế hả, người đẹp thế này mà anh cũng nỡ ra tay đánh, anh có còn là đàn ông không hả?”
“Tôi có phải là đàn ông hay không thì liên quan đếch gì đến anh, tôi đánh vợ tôi là có lý do chính đáng, tôi không cần một người ngoài như anh đứng đó mà dạy bảo”.
Sở Phàm tỏ ra mạnh mẽ, giống như thế thân của Lương Triều Vỹ đóng rất đạt vai một người chồng tính tình cục cằn thô bạo.
“Anh!”
Người đàn ông ấy bị Sở Phàm làm cho sững sờ, đột nhiên anh ta không dám nói thêm gì nữa.
Người ta có câu nói rằng dù là một vị quan thanh liêm thì cũng không được can thiệp vào chuyện của gia đình người khác, Sở Phàm và Hạ Trúc là vợ chồng, chuyện giữa hai vợ chồng họ thì một người ngoài như anh ta thực sự không xen vào được.
Nhưng quả thực Hạ Trúc vô cùng xinh đẹp, cả cơ thể toát ra một khí chất lạnh lùng của một chị đại càng khiến người ta mê mẩn, đặc biệt là lúc này chị đại với đôi môi đỏ mọng, tỏ vẻ đáng thương e ấp kéo lấy vạt áo của Sở Phàm, trong khí chất lạnh lùng ấy kèm theo một chút ấm ức thực sự khiến người ta cảm thấy thương hại.
Không thể để như vậy được, anh ta nhất định không để cho Sở Phàm đối xử với Hạ Trúc như vậy được!
Nghĩ đến đó thì người đàn ông bèn lên tiếng: “Này anh bạn, tôi thấy anh không hề thương xót cô gái này, anh hành động bạo lực như vậy với một báu vật trời cho thì không được hay cho lắm đâu?”
“Bạo lực với báu vật trời ban á, cô ta mà xứng à?”
Sở Phàm lạnh lùng hừ lên một tiếng, ngón tay véo vào cằm của Hạ Trúc rồi nâng khuôn mặt lạnh lùng của cô lên, tiếp đó lại hất sang một bên với vẻ chán ghét.
Đôi lông mày trên khuôn mặt đáng thương của Hạ Trúc càng thêm đậm hơn.
Điều đó càng khiến người đàn ông đẹp trai kia sốt ruột hơn, cuối cùng anh ta ngập ngừng nói với Hạ Trúc: “Cô gái, nếu cô cần thì tôi có thể giúp cô hả giận, nếu cô muốn có món đồ mỹ nghệ này thì tôi sẽ tặng nó cho cô!”
Nghe đến đó, Hạ Trúc đột nhiên sững sờ, đôi mắt xinh đẹp tinh khôi ngẩn ngơ nhìn người đan ông đẹp trai ấy, cô gần như không dám tưởng tượng rằng trên đời này lại có người tình nguyện đối xử tốt với cô như vậy.
Còn biểu cảm này của Hạ Trúc thì càng làm hài lòng cảm xúc phù phiếm của người đàn ông đẹp trai kia .
“Này, anh có ý gì thế hả, anh dám xỉa xói trước mặt Sở Phàm tôi hả, anh coi tôi không tồn tại phải không?”, lúc này Sở Phàm điều chỉnh lại lời nói của mình và bắt đầu vai diễn.
Vai diễn lúc này của anh chính là vai một người chồng vũ phu, lời nói đương nhiên phải thô lỗ một chút, không thể giống như bình thường được nếu không sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Người đàn ông đẹp trai kia nghe thấy vậy liền nhếch miệng cười: “Hoá ra anh Sở Phàm à, cậu chủ của cao ốc Thiên Môn mới nổi tiếng gần đây, mọi người đều khen ngợi anh nhưng thật không ngờ anh lại là một thằng đàn ông thô bỉ như thế”.
“Tôi thô bỉ như thế nào?”, Sở Phàm tỏ ra rất tức giận.
“Còn muốn tôi nhắc lại hay sao, ngay cả người phụ nữ của mình mà anh còn không biết thương xót trân trọng, người như anh chắc chắn dựa dẫm vào gia đình mới có được cái danh tiếng đó thôi, nếu không có sự giúp đỡ của dòng họ thì anh cũng chẳng là cái thá gì hết!”, người đàn ông đẹp trai lên tiếng quở trách.
Sắc mặt Sở Phàm sầm xuống, nắm tay chặt lại giống như chuẩn bị đánh người vậy.
Khách mời xung quanh đó đột nhiên bắt đầu chỉ trỏ, giống như đang xem một vở kịch hay vậy.
Người đàn ông đẹp trai thấy vậy liền cười lạnh lùng: “Sao nào, anh còn muốn đánh tôi à, tôi nói cho anh biết tôi dám nói ra những lời đó thì chắc chắc tôi không hề sợ anh, người khác sợ Sở Phàm nhưng Đinh Mậu tôi không bao giờ sợ nhé!”
“Đinh Mậu ư, anh ta họ Đinh sao, lẽ nào anh là người nhà họ Đinh?”, trong đám đông ở đó có người ngạc nhiên lên tiếng.
“Nhà họ Đinh, phải chăng là dòng họ nhà quân nhân, cùng sánh ngang với nhà họ Phương?”
“Chẹp…nghe nói hai người tài giỏi nhà họ Đinh đều đã xuất ngũ trở về, người này là Đinh Mậu, còn một người nữa tên là Đinh Nghị thì phải?”
Nghe thấy xung quanh bàn luận xôn xao thì Sở Phàm mới ngỡ ra rằng anh gặp được người quen rồi.
Nhưng quen ở đây đương nhiên không phải nói đến mối quan hệ giữa anh và Đinh Mậu mà là giữa anh và nhà họ Đinh mới đúng.
Lần trước ở nhà họ Phương, anh đã trở thành lá chắn của Phương Duyên, khiến Đinh Nghị xấu hổ trước mặt mọi người, không ngờ lần này chỉ vì phụ nữ mà anh và Đinh Mậu lại xảy ra mâu thuẫn.
Cả gia đình này từ đầu tới cuối mỗi khúc mắc với anh đều bắt nguồn từ phụ nữ, thực sự cũng khá thú vị đấy chứ.
Tạm ngưng dòng suy nghĩ ấy, Sở Phàm tiếp tục nói: “Vậy thì tôi phải xem xem, dũng khí để anh bới móc tôi là gì đây?”
Vừa dứt lời, Sở Phàm liền gầm lên một tiếng rồi đấm thẳng vào mặt Định Mậu.
Đinh Mậu lập tức lùi lại, né ra khỏi cú đấm ấy rồi lập tức dậm mạnh chân xuống đất cả cơ thể lao thẳng về trước mặt Sở Phàm đánh tay đôi với anh.
Chỉ mới vài chiêu cũng đủ để Sở Phàm nhận ra thực lực của Đinh Mậu còn kém xa so với Đinh Nghị, để đánh thắng anh ta thì không được phép tỏ ra quá dễ dàng, nếu cứ như vậy xử lý anh thì vai diễn này sao có thể diễn tiếp được chứ.
Chính vì thế Sở Phàm liền khống chế lại lực đánh, đánh qua đánh lại với Đinh Mậu, người đấm người đá, người ngoài nhìn vào hoàn toàn không thể phân thắng bại thậm chí Định Mậu còn chiếm ưu thế hơn.
Sự việc đến mức này, những quan khách đương nhiên là muốn hóng chuyện còn bảo vệ của phòng triển lãm thì lại hoang mang vô cùng.
Bọn họ biết rằng, cho dù là Đinh Mậu hay là Sở Phàm thì hai người đều là khách quý trong buổi tối hôm nay, bây giờ hai người đang đánh nhau mà bọn họ lại là người phụ trách an ninh ở đó nếu không làm gì thì sau vụ việc chắc chắn sẽ bị Phùng Khang Hoa phạt nặng.
Nhưng bọn họ cũng chỉ là những người bình thường, cùng lắm cũng chỉ học được món võ công cơ bản đấm đá tay chân mà thôi, làm sao có thể là đối thủ của Sở Phàm và Đinh Mậu được, nhưng trước mắt họ là hai người đàn ông đang hung hăng đánh qua lại, điều này khiến những bảo vệ kia lo lắng đến phát khóc rồi.
Lúc này Sở Phàm thấy rằng nếu cứ tiếp tục đánh như vậy thì mâu thuẫn sẽ không thể tăng thêm, muốn dụ Phùng Khang Hoa ra thì phải làm cho kịch tính hơn nữa.
Và thế là một cú né của anh tránh khỏi cú đá đầu gối mạnh bạo của Đinh Mậu.
“Muốn chạy à?”
Đinh Mậu luôn theo dõi nhất cử nhất động của Sở Phàm, khi thấy anh né sang bên trái thì anh ta vung chân đá không chút do dự.
Đúng vào lúc này, Sở Phàm nhếch miệng cười, cơ thể đột nhiên thấp xuống và chỉ nghe thấy một tiếng “bụp” lớn phát ra.
Đinh Mậu đã đá vỡ một chiếc bình thuỷ tinh, chiếc bình sứ Thanh Hoa triều Minh ở bên trong cũng bị đá vỡ vụn và vung đầy khắp đất.
Những người xung quanh thấy như vậy liền hít một hơi thật sâu.
Ôi trời ơi, năm triệu tệ đi tong rồi!
Sở Phàm quay đầu lại nhìn, kêu lên một cách kỳ lạ: “Mọi người đều nhìn thấy rồi chứ, cái bình là do anh ta đánh vỡ, không liên quan gì đến tôi cả!”
Đinh Mậu biết rằng anh ta đã bị Sở Phàm dụ vào thế, anh ta tức giận đỏ bừng mặt lên, thở hổn hển.
“Năm triệu tệ thôi mà, tôi đền!”
Vừa dứt lời, anh ta lại tiếp tục lao đến phía Sở Phàm vung ra những cú đấm mạnh bạo.
Năm ngón tay của Sở Phàm duỗi hướng về phía trước, nội lực trong các đầu ngón tay chuyển động lẳng lặng áp vào nắm đấm của Đinh Mậu, rồi dùng chút năng lực bí mật dẫn dắt cú đấm của anh ta một lần nữa đánh về phía gian hàng trưng bày.
Lại một tiếng va chạm lớn vang lên, một chiếc bình thời Nguyên có giá trị hàng chục triệu tệ lại bị đánh vỡ, cảnh tượng này càng khiến những người xung quanh được một phen kinh ngạc.
Đinh Mậu lạnh lùng nhìn nắm đấm của anh ta, anh ta hoàn toàn không hiểu tại sao nắm đấm của mình lại bị thay đổi hướng.
Nhưng nhìn bộ dạng xấu xa đắc ý của Sở Phàm thì anh ta sao có thể kìm chế được cơn tức giận này chứ, rồi anh ta bặm môi tiếp tục xông đến!
/522
|