Mặt người dẫn chương trình biến sắc, anh ta định bỏ chạy thì bị Sở Phàm bóp chặt cổ họng rồi cứ thế nâng lên.
Lúc này, toàn bộ đấu trường đã trở nên hỗn loạn.
Kể từ lần đầu tiên tổ chức tới giờ, mặc dù loại hình thi đấu này xuất hiện không ít tình huống tuyển thủ quá hung bạo dẫn đến việc phải cần đến nhân viên y tế hoặc thậm chí là giết chết trọng tài.
Nhưng tất cả chỉ giới hạn trong cái lồng sắt đó, nào có giống Sở Phàm, một đấm phá vỡ cả cái lồng?!
Điều này khác nào nói, Sở Phàm chỉ là không muốn đi ra mà thôi, chứ anh mà đã muốn ra ngoài thì cái lồng sắt này hoàn toàn không hạn chế được anh!
Như vậy sao được, mỗi một khán giả bên dưới có ai không có thân phận cao quý chứ, bọn họ tới đây để giải trí, để tìm thứ mua vui chứ không phải để mạo hiểm!
Nghĩ vậy, nhóm người xem đứng dậy hết cả, chạy ra phía cửa của đấu trường.
Mặc dù đám nhân viên đã cố gắng hết sức để duy trì trật tự, nhưng đối mặt với những kẻ nhà giàu đang sợ chết này thì có khuyên cũng vô dụng, mà họ cũng không dám dùng bạo lực để ngăn chặn, chỉ có thể để cho đám người tùy ý chạy ra ngoài.
Trong một căn phòng cao cấp trên tầng hai, sắc mặt Phùng Khang Hoa khó coi đến cực độ. Ông ta đẩy người phụ nữ bên cạnh mình ra, nghiến răng ken két: “Tên Sở Phàm đáng chết kia dám phá hỏng đấu trường của tao, nó sẽ chết với tao!”
Nói rồi, ông ta đứng dậy, ra khỏi phòng, không cả kịp để ý đến Kuller bên cạnh.
Mà lúc này, bên cạnh lồng sắt, người dẫn chương trình đã sợ tới mức tè ra quần, một dòng chất lỏng khai nhức mũi đang không ngừng tuôn ra từ đáy quần anh ta, khiến cho Sở Phàm phải chau mày.
“Anh, xin anh đừng giết tôi, tôi chỉ là một nhân viên mà thôi!”
Người dẫn chương trình nắm lấy tay Sở Phàm, chật vật nói.
Sở Phàm cười với anh ta rồi nói: “Đừng sợ, tôi sẽ không giết người vô cớ đâu, anh nói cho tôi biết Phùng Khang Hoa đang ở đâu thì tôi sẽ tha cho anh!”
Chỉ ngay ban nãy thôi, anh đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc vụt qua ở cửa ra của đấu trường, còn tiện tay đẩy ngã hai tên bảo vệ canh cửa, trong lòng Sở Phàm bỗng trở nên bình tĩnh lại.
Không sai, người tới chính là một thành viên tinh nhuệ của nhà họ Phương, Sở Phàm từng nhìn thấy cậu ấy ở nhà họ Phương.
Xem ra, Phương Chiến Thiên đã thu thập đủ chứng cứ phạm tội của tập đoàn Cùng Kỳ rồi, giờ cậu ấy đang tìm cách để cứu anh đây mà.
Nhưng anh đoán phần diện tích trong lòng đất của tập đoàn Cùng Kỳ đã bị đào rỗng rồi, nên ban đầu Phương Chiến Thiên chỉ đến nhà kho trong lòng đất để tìm nơi này chắc cũng đã tốn kha khá công sức.
Người dẫn chương trình hơi do dự, rõ ràng là nếu anh ta nói vị trí của Phùng Khang Hoa cho Sở Phàm thì kết cục của anh ta cũng sẽ chẳng tốt đẹp gì.
Nhưng trước mắt, anh ta lại chẳng có nhiều lựa chọn đến vậy. Lúc trước anh ta đã lựa chọn bán mạng cho Phùng Khang Hoa thì sớm muộn cũng sẽ có ngày này thôi. Sở Phàm không giết anh ta luôn tức là đã cho anh ta một cơ hội để lấy công chuộc tội.
Nghĩ vậy, anh ta bèn lấy lại dũng khí, len lén đưa mắt về phía phòng cao cấp trên tầng hai.
Sở Phàm đương nhiên có thể thấy được động tác nhỏ này của tên dẫn chương trình, anh nhoẻn miệng cười, buông cổ của anh ta ra, sau đó Sở Phàm lùi về sau hai bước, xoay hông, một thứ sức mạnh tột độ tuôn ra từ chân anh, đạp mạnh vào song sắt của chiếc lồng
“Ầm!”
Một tiếng nổ lớn phát ra, hàng rào của lồng sắt đã bị Sở Phàm đá cho thủng một lỗ to.
Sở Phàm đi ra ngoài từ trong khói bụi mịt mù, bỏ mặt nạ trên mặt xuống, để lộ ra diện mạo thật sự của mình.
Trong đấu trường hiện giờ ngoại trừ anh và đám đàn em của Phùng Khang Hoa ra thì không còn ai khác, nên anh cũng không ngại để lộ mặt của mình ra.
“Các anh em, xông lên!”
Đám bảo vệ của Phùng Khang Hoa từ khắp nơi tập hợp về, tay cầm côn, vừa gào thét vừa xông tới chỗ Sở Phàm!
Sở Phàm chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ, mà không hề làm gì cả
Nhưng tên vệ sĩ kia tưởng Sở Phàm đã bị đám đông bọn họ dọa cho hết hồn, nên tiếng kêu gào càng mãnh liệt hơn, tốc độ xông về phía Sở Phàm cũng nhanh hơn mấy lần.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp đi đến trước mặt Sở Phàm thì đã có mấy bóng người vụt qua, xông tới đám người, một loạt âm thanh đấm đá truyền ra, tất cả đám bảo vệ đều bị hạ gục, miệng còn oai oái kêu đau.
“Anh Sở, thật mừng vì anh vẫn ổn!”
Ngay sau đó, những bóng người này đi đến trước mặt Sở Phàm, chắp tay nói.
Không sai, người hạ gục đám bảo vệ kia chính là nhóm người tinh nhuệ của nhà họ Phương.
Sau khi người vệ sĩ tinh nhuệ đầu tiên của nhà họ Phương phát hiện ra đấu trường này thì đã lập tức thông báo cho những người khác tới đây. Khi bọn họ đã tập hợp đủ thì cũng là lúc Sở Phàm phá vỡ và đi từ trong lồng sắt khổng lồ ra ngoài.
“Phương Chiến Thiên đâu rồi?”
Sở Phàm gật đầu với bọn họ rồi hỏi.
“Anh Sở, chúng tôi đi theo cậu cả Phương đến nhà kho dưới lòng đất và phát hiện tất cả số hàng hóa đó là hàng cấm, cậu Phương phái vài người chúng tôi đi tìm anh trước, còn cậu ấy thì cho người chụp ảnh lại để làm chứng cứ, để Phùng Khang Hoa không có cơ hội trở mặt!”
Người đứng đầu trong nhóm tinh nhuệ nói.
Nhưng ngay sau đó, người này lại bổ sung tiếp: “Có điều, ban nãy, khi tôi thông báo cho những người khác thì cậu cả cũng truyền tin tới nói là bên đó đã được xử lý gọn gàng và cậu cả đang dẫn người qua đây rồi! Thật không ngờ, toàn bộ diện tích trong lòng đất của tập đoàn Cùng Kỳ đã bị đào rỗng, diện tích bên trong lớn vô cùng, nhà kho đó chỉ chiếm một phần năm diện tích của căn cứ ngầm đó thôi!”
“Đúng như những gì tôi đoán”.
Sở Phàm cười, thầm nhủ bản thân đúng là thiên tài, không đoán sai tí nào.
Anh chợt quay sang nhìn về nhóm người, nói: “Vậy chỗ này giao lại cho mọi người nhé, tôi đi tìm Phùng Khang Hoa đã!”
Nói rồi, Sở Phàm xoay người trong chớp mắt, hướng về căn phòng cao cấp trên tầng hai.
Chỉ thấy anh chạy lấy đà, bàn chân bám ở khán đài nhảy lên một cái, cả người bỗng nảy lên, trực tiếp phi đến tầng hai, rồi lại chạm vào lan can, nhẹ nhàng tiến vào.
Thấy cảnh này, đám người tinh nhuệ kia lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.
Phải biết rằng, đây không phải năng lực bay lên trời chui xuống đất gì cả, mà chỉ là thuần túy dựa vào lực bộc phát từ cơ bắp của bàn chân rồi nhảy lên trên cao!
Ai mà ngờ được, Sở Phàm còn trẻ như vậy mà tố chất thân thể đã giỏi cỡ đó rồi, nếu anh cứ tiếp tục tập luyện như thế nữa, thì không ai có thể tưởng tượng được tương lai sau này anh sẽ khủng bố ra sao!
Sở Phàm không hề biết nhóm người kia nghĩ gì, nhưng dù anh có biết thì cũng sẽ chẳng có cảm giác gì đặc biệt.
Bởi vì anh cũng không biết thực lực của bản thân rốt cuộc đang ở cảnh giới nào, chỉ là từ sau khi có được cuốn “Thuật Thổ Nạp” kia thì anh chưa từng ngưng luyện tập nó.
Mặc dù Sở Phàm có thể cảm nhận được thực lực của mình tiến bộ rất lớn, nhưng vì bình thường không hay gặp nhiều kẻ mạnh nên anh vẫn chưa chắc chắn về sức mạnh hiện giờ của mình.
Quan trọng là anh rất thoải mái, không biết rõ thì cũng chẳng làm sao, dù sao những người anh gặp anh đều đánh thắng được, vậy còn chưa đủ sao?
Chờ đến khi gặp được người mà mình đánh không lại thì lúc ấy nghiên cứu cũng chưa muộn mà.
/522
|