“Luôn sẵn sàng đợi lệnh của anh Phàm!”
Hàn Nham đứng thẳng người, nói với giọng vô cùng oai nghiêm và dõng dạc.
Anh ấy đã luôn chờ đợi được làm gì đó để báo đáp ân tình của Sở Phàm dành cho anh, lần này coi như đã có cơ hội để thể hiện, anh không thể bỏ lỡ được.
Đêm hôm đó, Sở Phàm cùng Hàn Nham đi xe tiến về phía nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô phía Nam.
Lần này Sở Phàm thực sự chỉ đưa một mình Hàn Nham đi theo, còn tất cả vệ sĩ tinh nhuệ của nhà họ Sở đều được sắp xếp để bảo vệ Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết cũng như Giang Mậu và một số lãnh đạo cao cấp của tổ chức Phàm Giới.
Dù sao trong thành phố Vân Hải vẫn còn ba tên sát thủ có thực lực không tầm thường còn đang thoắt ẩn thoắt hiện ở đây.
Anh không sợ không có nghĩa là người khác có thể không cần quan tâm.
Nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô phía Nam vốn là một nơi hoang vu không một bóng người, thế mà lại có người nối đường điện ở đấy, ánh sáng lờ mờ phát ra từ bên trong nhà xưởng khiến người ta có cảm giác hơi bất an.
“Sở Phàm, không ngờ mày cũng có gan đến đây thật”.
Trong nhà xưởng, Trần Văn Vũ cầm trong tay một chiếc hộp carton, ánh mắt sắc lạnh khinh thường nhìn về phía Sở Phàm và Hàn Nham đang ở cửa nhà xưởng: “À, thì ra còn đem theo cả trợ thủ nữa, thằng cha này có lai lịch thế nào mà khiến mày tin tưởng thế?”
“Tôi chẳng có nghĩa vụ phải giới thiệu gì với anh cả, nói đi, anh muốn đọ sức với tôi thế nào, và thắng thua sẽ ra sao, nếu tôi thắng thì chiếc áo lụa vàng và viên ngọc bội có thể đưa hết cho tôi không?”, Sở Phàm nói thẳng với giọng bình thản.
Trên miệng Trần Văn Vũ ngậm một điếu thuốc, hắn đặt chiếc hộp carton xuống bên cạnh rồi hướng về Sở Phàm mà vỗ tay: “Tốt lắm, tao rất thích cái tính cách thẳng thắn của mày, nếu không phải mày đã hủy hoại ngôi nhà mà tao lớn lên từ bé thì biết đâu tao với mày đã làm bạn rồi đấy, so với mấy tên có tý thế lực nhưng sợ chết kia thì tao lại thấy mày khá được đó”,
“Thôi tao cũng không vòng vo với mày nữa, thứ mà mày muốn đều ở trong chiếc hộp carton này, nội dung đọ sức rất đơn giản, đó là...”
Vừa nói đến đây, ánh mắc Trần Văn Vũ đột nhiên trở nên sắc lạnh!
Hắn khoát tay một cái, bốn phía của căn nhà xưởng đột nhiên xuất hiện thêm bảy đến tám bóng người, dáng đứng của mấy tên này rất tùy tiện nhưng đã lấp hết những đường lùi của Sở Phàm.
“Đây chính là sắp xếp của anh?”
Sở Phàm nhếch mày, cười khẩy nhìn Trần Văn Vũ, rõ ràng là anh không coi đám người kia ra gì rồi.
“Chậc, thằng cha này chính là người khiến Tiểu Vũ phải đau đầu trong thời gian gần đây á, trông cũng có gì đặc biệt đâu”, một tên đô con từ phía trên góc bên phải của nhà xưởng nhảy bụp xuống khiến nền nhà bê tông xuất hiện luôn một vài kẽ nứt.
“Ha ha, đội trưởng, anh cảm thấy không có gì đặc biệt là vì anh giỏi, chứ Tiểu Vũ và chúng em làm sao so với anh được?”
Những đám người kia đều từ bốn phía đi ra, bao vây luôn Sở Phàm và Hàn Nham.
“Mấy người là người của phái bộ đội?”
Sở Phàm nhìn sang bện họ một lượt, thấy trên người bọn họ đều toát ra hơi thở của kẻ có ý chí kiên cường, giống như những tướng sĩ chiến đấu ngoài mặt trận vậy.
Nhưng kiểu hơi thở này lại có chút khác biệt so với những tướng sĩ của nhà họ Phương, điều này khiến Sở Phàm nhất thời không dám chắc chắn lắm.
“Hờ, thằng cha này cũng có chút hiểu biết đấy”.
Người đàn ông lên tiếng đầu tiên vỗ vai Trần Văn Vũ mà cười khẩy: “Chúng tao từng là người trong bộ đội, nhưng sau đó thì không phải nữa, bây giờ thân phận của chúng tao là lính đánh thuê quốc tế!”
Câu nói vừa dứt, một luồng sát khí mạnh đột nhiên toát ra từ trong cơ thể của đám đàn ông này.
Luồng sát khi của đám người bao nhiêu năm qua sống trong ranh giới giữa sự sống và cái chết, trên tay nhuốm đầy máu tươi mới có thể hội tụ mà thành này đã ngấm vào bản chất, đã ngấm vào tận tâm hồn!
Chỉ là Sở Phàm từ ngày tu luyện Thuật Thổ Nạp đến nay không chỉ thực lực được gia tăng mà trong lòng anh luôn ở trạng thái rất rõ ràng và minh mẫn, những luồng sát khi kia không thể ảnh hưởng đến anh được.
Anh sờ vào cằm nói: “Tôi hiểu rồi, Trần Văn Vũ lúc đầu quả thực đã vào quân đội, nhưng sau đó không biết vì sao đã ra khỏi bộ đội rồi mới gia nhập tổ chức linh đánh thuê này của các anh chứ gì?”
“Điều này thì quan trọng gì”.
Trần Văn Vũ nhếch miệng lên cười: “Quan trọng là Sở Phàm, tối ngày hôm nay mày phải trả giá cho tất cả những gì mày đã gây ra với nhà họ Trần!”
“Cũng chính là cuộc đọ sức chỉ là giả, và anh không hề muốn giao chiếc áo bông lụa vàng và miếng ngọc bội cho tôi, muốn lừa tôi đến đây chỉ là để cho mấy tên kia đối phó với tôi chứ gì?”, nghe thấy những lời Trần Văn Vũ vừa nói, Sở Phàm không hề cảm thấy căng thẳng, mà vẫn thể hiện ra một tâm thái dửng dưng.
“Đại khái chính là như vậy”.
Trần Văn Vũ nhún vai nói: “Cho mày cơ hội cuối cùng đấy, có gì cần nói với em gái Trần Mộng Dao của tao thì cứ nói đi tao sẽ chuyển lời cho”.
“Không cần đâu, có gì tôi sẽ tự nói với cô ấy, còn anh, anh cứ lo cho cái thân anh đi!”
Dứt lời, ánh mắt Sở Phàm sắc lạnh, một hơi thở mạnh mẽ toát lên từ cơ thể anh, mấy tên lính đánh thuê thấy vậy lập tức im bặt không còn cười nữa.
Bọn họ đâu có ngốc, làm sao có thể coi thường Sở Phàm thật, những câu nói đùa cợt trước đó chỉ là nói cho oai thôi.
Nếu tính bọn họ là như vậy thật thì đâu cần phải đợi gặp Sở Phàm đã bị người khác xử từ lâu rồi.
“Các anh em xông lên cho tôi, đừng cho hắn cơ hội nào hết!”
Tên đô con đứng bên cạnh Trần Văn Vũ hét lên một tiếng rồi lao luôn về phía Sở Phàm.
Là một lính đánh thuê chính thống, bọn họ đã quen với việc bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, cái gì mà cậy nhiều ức hiếp ít, cậy lớn đánh nhỏ gì đó đều chỉ là những lời vớ vẩn, những lúc đứng giữa sự sống và cái chết ai còn để ý đến mấy cái thể diện làm gì.
Sở Phàm đang chuẩn bị ra tay đón chiêu thì Hàn Nham đứng sau đã nhanh chân đi lên phía trước: “Anh Phàm, những người này cứ giao cho tôi, anh đứng bên cạnh nhìn là được rồi!”
Vừa nói xong, bóng dáng Hàn Nham đã vụt lên, xong về phía đám lính đánh thuê mà giết.
Sở Phàm dừng chân lại, cũng không lo lắng gì, anh vẫn luôn tò mò về thực lực của Hàn Nham, lần trước ở trong buổi triển lãm thấy anh ấy bị ép đến mức cùng cực mới bị hẫng một chút, chứ còn cụ thể như thế nào Sở Phàm cũng không rõ.
Lần này đưa anh ấy theo, chủ yếu cũng là để xem thực lực thật sự của Hàn Nham như thế nào.
“Chết đi!”
Tên đội trưởng của đám linh đánh thuê quốc tế thấy một mình Hàn Nham xông lên, sắc mặt hắn đột nhiên lộ ra một vẻ hung dữ.
Hắn dậm hai chân xuống đất lấy đà để cả cơ thể hắn bật lên, đôi chân giơ thẳng hướng về phía ngực Hàn Nham!
Nếu cú đạp này không tránh được, chắc chắn sẽ bị thương nặng.
Đến Sở Phàm cũng phải hơi cau mày, cơ bắp khắp người anh thắt lại, anh định rằng nếu Hàn Nham không đỡ được chiêu này anh chắc chắn sẽ xông lên giúp đỡ.
Nhưng vẻ mặt Hàn Nham hết sức bình tĩnh, cơ thể anh ấy hơi nghiêng sang một phía, khiến cú đá mạnh của tên đội trưởng lính đánh thuê kia sạt luôn qua người anh rồi lao xuống đất.
Bụp!
Khói bụi mù mịt, Hàn Nham nhân cơ hội này lao về phía đám lính đánh thuê, cổ tay anh hơi ngoắc lên, lên một tên lính đánh thuê đột nhiên kêu gào thảm thiết!
“Có chuyện gì vậy?!”
Tên đội trưởng đám lính đánh thuê vội vàng đứng dậy, lao về phía sau mà hỏi.
/522
|