Sở Phàm nhíu mày, anh không ngờ ở đây lại có người nhận ra anh.
Anh quay đầu lại nhìn, thấy người vừa gọi anh lại chính là Tôn Tuyết, bạn cùng đại học với anh!
Nói mới nhớ, cô gái này ngày trước vì thiếu tiền nên đã livestream trong phòng live rồi bị một tên con nhà giàu là Đinh Hàm làm khó, bắt cô ấy phải đến quán bar để uống rượu với hắn.
Cuối cùng Sở Phàm ra tay, vừa sỉ nhục Đinh Hàm một phen, lại vừa tặng cho Tôn Tuyết khá nhiều tiền.
Sau chuyện đó, vì rầm rộ khắp trường nên thày cô trong trường cũng biết chuyện Tôn Tuyết lên mạng livestream kiếm tiền rồi đuổi học cô ấy.
Sau đó Tôn Tuyết ra sao thì Sở Phàm cũng không rõ nữa, dù sao hai người cũng không cùng một lớp, chỉ là thỉnh thoảng có môn tổng hợp thì học chung cùng giảng đường thôi, không ngờ thời gian qua lâu vậy rồi mà hai người lại có thể gặp nhau ở đây.
“Tôn Tuyết, thì ra là cậu”.
Khó lắm trên gương mặt Sở Phàm mới thu lại những vẻ lạnh lùng mà nhếch miệng nở ra một nụ cười thân thiện.
“Sở Phàm, sao cậu lại ở đây vậy, sau khi tớ rời khỏi trường thì mọi người đều vẫn tốt chứ?”
Ánh mắt Tôn Tuyết toát lên vẻ vui mừng rồi quan tâm hỏi.
Nhưng sau đó cô lắc đầu mà cười: “Xin lỗi cậu nhé, tại tớ hơi xúc động, cậu có học lớp tớ đâu mà biết được chuyện lớp tớ chứ”.
“Nhưng mà tớ nghe nói trong lễ tốt nghiệp cậu đã mời được Thẩm Lăng Khê đến trường mình biểu diễn, có thật không thế?”
“Là vì may mắn nên quen được nhau, cô ấy nợ tớ một ân tinh nên đến biểu diễn coi như giúp lại tớ thôi”.
Sở Phàm gật đầu trả lời một cách đại khái.
Tôn Tuyết càng tỏ ra ngưỡng mộ: “Thích thật đấy, nếu có cơ hội tớ cũng muốn được làm quen với Thẩm Lăng Khê”.
Sở Phàm nghĩ một lúc thấy chuyện này cũng chẳng có gì khó khăn cả.
Nhưng theo như anh biết thì hoàn cảnh gia đình của Tôn Tuyết rất khó khắn, nếu không ngày trước cô ấy đã không phải làm kiểu livestream ấy để kiếm tiền rồi.
Một người như vậy chắc chưa bao giờ được đến xem buổi hòa nhạc cũng nên.
“Tớ có tin nội bộ nói rằng sau khi Thẩm Lăng Khê hoàn thành xong công việc ở nước ngoài sẽ đến thành phố Đông Hoa biểu diễn đấy, đến lúc đó tớ sẽ tặng cậu một tấm vé nhé”, Sở Phàm nói.
“Thật không?!”
Hai mắt Tôn Tuyết sáng lên nhìn Sở Phàm mà không dám tin.
Sở Phàm mỉm cười rồi gật đầu nhẹ.
“Yeah, hay quá, cảm ơn cậu nhé!”, Tôn Tuyết xúc động đến mức nhảy cẫng lên khiến ngực cô ấy cứ thế chuyển động theo, trông mà thấy hút hết cả hồn.
“Tiểu Tuyết, sao cậu lại ở đây thế?”
Lúc này, một người đàn ông trẻ đi cùng hai ba người nữa từ thang máy bước ra.
Anh ta nhìn thấy Tôn Tuyết đang nói chuyện với Sở Phàm thì lập tức cảnh giác mà bước nhanh tới.
“Anh Tiêu, để em giới thiệu cho anh, đây là Sở Phàm, bạn cùng đại học với em!”
Tôn Tuyết không hề nhận ra sắc mặc không được tự nhiên của Triệu Tử Tiêu mà còn cứ thế chủ động giới thiệu Sở Phàm cho anh ta.
“Sở Phàm, anh Tiêu đây là sếp của tớ, giờ tớ đang làm việc ở công ty livestream của anh ấy, và anh Tiêu đối xử với tớ rất tốt, chúng tớ cũng là bạn tốt của nhau đấy”.
Sở Phàm nhìn sang Triệu Tử Tiêu một cái rồi gật đầu chào một cách lịch sự, anh nói: “Tôn Tuyết, sao cậu vẫn đi làm cho công ty livestream thế, sao cậu không tìm công việc khác mà làm?”
Sở Phàm nói như vậy không phải là coi thường công việc livestream gì cả.
Mà là cái nghề livestream nói thẳng ra chính là dùng thanh xuân để đánh đổi, giờ Tiểu Tuyết còn trẻ còn xinh đẹp thì khi livestream sẽ nhanh nổi, và có thể kiếm được kha khá tiền, nhưng sau này thì sao, lẽ nào cô ấy có thể livestream được cả đời chắc?
Nghĩ đến hoàn cảnh gia đình Tôn Tuyết khó khăn, Sở Phàm đương nhiên hy vọng cô ấy tìm được một công việc ổn định và lâu dài hơn rồi.
Cùng lắm thì anh có thể giới thiệu cô ấy cho Minh Khê, với ngoại hình của Tôn Tuyết và sự truyền dạy của Minh Khê biết đâu Tôn Tuyết lại có thể trở thành Minh Khê thứ hai cũng nên.
Ánh mắt Tôn Tuyết hơi tối sầm lại, rõ ràng là cũng đang suy nghĩ về những gì mà Sở Phàm lo lắng.
Nhưng cô ấy bị trường đại học đuổi, đến tấm bằng tốt nghiệp cũng không có, rồi kinh nghiệm làm việc lại ít hơn những người tốt nghiệp cấp ba rồi đi làm đến tận mấy năm.
Bất kể mặt nào cũng không có ưu thế cả thì làm sao có thể tìm được công việc như ý chứ.
Và giờ việc mà dễ tìm rồi kiếm tiền cũng nhanh thì chỉ có làm nghề livestream đang hot này thôi.
Nhưng còn chưa đợi cho cô nói ra những khó khăn của mình, Triệu Tiểu Tiêu đã tức tối mà đi lên phía trước.
Ánh mắt anh ta lạnh lùng, hếch mũi về phía Sở Phàm mà nói: “Cậu bạn này có ý gì vậy, là đang coi thường nghề livestream hay là cảm thấy tôi không tốt với Tiểu Tuyết?”,
“Mấy người các cậu nói cho cậu ta biết mỗi tháng mọi người thu nhập bao nhiêu đi!”
Triệu Tử Tiêu quay người về phía sau nhìn mấy người kia rồi nói với vẻ đắc ý.
“Tôi thu nhập năm mươi nghìn tệ một tháng, chuyên livestream trang điểm làm đẹp”, một cô gái trang điểm đậm lên tiếng trước.
“Tôi kiếm mỗi tháng ba mươi nghìn tệ, chủ yếu livestream chơi mấy loại game”, một cậu thanh niên cao gầy, quầng mắt thâm đen vừa ngáp vừa nói, trông như thể rất buồn ngủ vậy.
“Tôi kiếm mỗi tháng bảy mươi nghìn, bình thường cũng chẳng có gì phải live cả, chủ yếu là dạy mấy chị em cách chọn mỹ phẩm thôi”.
Người cuối cùng, tuy là đàn ông nhưng trông lại rất yểu điệu, mặt cậu ta trang điểm, thậm chí còn “xinh” hơn cả cô gái lên tiếng đầu tiên kia nữa.
Tuy cậu ta hơi ái ái, nhưng Sở Phàm không hề coi thường cậu ta, mỗi người có một cách sống riêng, có suy nghĩ riêng, người ta sống được bằng cái nghề này chứng tỏ người ta cũng có thế mạnh.
“Hờ, giờ thì cậu không nói được gì nữa chứ gì?”
Chờ cho mấy người giới thiệu xong, Triệu Tử Tiêu cười khẩy một tiếng, nhìn chằm chằm vào Sở Phàm nói: “Và tôi cũng nói cho cậu biết, Tiểu Tuyết là người livestream chủ chốt trong công ty tôi, bình thường cô ấy chỉ cần nhảy một lúc, hát một vài bài thì cả tháng kiếm được hai trăm nghìn tệ đấy, cậu có biết hai trăm nghìn tệ là con số thế nào không? Một kẻ nghèo hèn như cậu khéo phải nhịn ăn nhịn uống vài năm may ra mới kiếm được”.
Dứt lời, Triệu Tử Tiêu và mấy người đi cùng anh ta đều phá lên cười ha hả.
Tôn Tuyết cảm thấy xấu hổ, muốn giải thích thay cho Sở Phàm nhưng lại không biết nên mở lời như thế nào.
Cô vẫn nhớ rất rõ lần đầu tiên livestream thì bạn cùng phòng Sở Phàm là Lâm Khải và Triệu Hiểu Kim đã tặng quà cho cô ấy.
Đó là lần đầu tiên cô ấy biết tiền có thể kiếm được dễ dàng như vậy, có thể nói con đường bây giờ của cô có liên quan rất lớn đến những bạn học đã ủng hộ cô lúc ban đầu đó.
Và đương nhiên không hề liên quan đến mấy cái tên Đinh Hàm và Lữ Văn tặng quà cho cô còn bắt cô phải cởi đồ.
“Anh Tiêu, Sở Phàm là bạn em, cậu ấy không có ý vậy đâu, anh đừng nói cậu ấy như thế”, Tôn Tuyết nhìn Sở Phàm rồi nở một nụ cười ra hiệu xin lỗi, rồi quay sang nói với Triệu Tử Tiêu.
Triệu Tử Tiêu nhún vai nói với vẻ bất cần: “Thôi được, nể mặt Tiểu Tuyết tôi không thèm chấp cậu, nhưng tôi vẫn khuyên cậu một câu, đừng có mà tùy tiện đánh giá công việc của người khác, trước khi nói thì nên động não một tí, nếu không sẽ chỉ khiến người khác coi thường cậu mà thôi”.
Nghe thấy vậy, đừng nói là Sở Phàm, đến cả Giang Mậu đứng bên cạnh cũng không chịu nổi.
Hắn vốn tưởng đây là lúc Sở Phàm và bạn cũ đang hàn huyên, sao lại xuất hiện một con ruồi nhặng đến vo ve mãi thế này?
Hắn ho khan một tiếng nói: “Cậu Sở, cặp tài liệu của cậu hình như để quên ở trên con xe Rolls-Royce của chúng ta rồi, cậu chờ chút, để tôi đi lấy cho cậu”.
/522
|