Sở Phàm và Kiều Bình dừng bước, ánh mắt đổ dồn về phía Kiều An.
Anh vẫn còn nhớ rất rõ lần trước ở bệnh viện ông ta không tin anh, một mực ngăn anh chữa bệnh.
Bây giờ hai người lại gặp mặt, nói không chừng lại có kết cục gì khó xử đây.
Sở Phàm đang định không để ý đến ông ta thì đột nhiên thấy Kiều An thu lại vẻ mặt lanh lợi, thay vào đó là nụ cười đon đả bước tới.
“Sở thần y, chào mừng cậu đến chơi nhà tôi. Đúng là vinh hạnh cho nhà họ Kiều quá. Cậu mau ngồi đi, tôi sẽ gọi ông chủ ra”.
Thấy Kiều An lật mặt nhanh như vậy mà Sở Phàm không thể nuốt nổi.
Nhưng có vẻ Kiều Bình chẳng ngạc nhiên chút nào, dường như em trai ông ấy như thế này mới là bình thường. Nếu không phải Sở Phàm ý thức được mình không hề mất trí thì chắc anh vô cùng nghi ngờ chuyện xảy ra lúc đó liệu có phải ảo giác hay không.
Sở Phàm được đưa đến ngồi trên hàng ghế sô pha thoải mái trong phòng khách lớn của căn nhà.
Kiều Tuyết cố tình ngồi sát vào Sở Phàm, điều này khiến một người làm bố như Kiều Bình mặt cũng phải biến sắc.
Kiều Tuyết cũng thấy có gì đó sai sai, lập tức đứng dậy, mặt đỏ lựng chạy sang ngồi phía bên kia sô pha, không dám nhìn thẳng mắt bố.
Đúng lúc này thì ông chủ nhà họ Kiều được Kiều An dìu xuống nhà.
“Haha, cậu Sở, cuối cùng cậu cũng tới nhà tôi chơi rồi. Có thể cậu không biết chứ cả nhà tôi ai cũng mong cậu tới chơi, mong đến bạc cả đầu rồi đây”.
Ông Kiều vừa đi xuống vừa cười tươi vui vẻ.
Ông ấy rời mắt nhìn sang Kiều Tuyết nói: “Còn cả cháu nữa cái con nhóc này, bảo cháu đi học Đại học, chỉ tiện ở nhờ nhà cậu Sở thôi mà cháu lại coi mình như người nhà họ Sở thật? Còn chẳng biết về thăm ông, đúng là tốn công nuôi cháu!”
“Ông à, ông nói gì thế!”
Kiều Tuyết hơi chột dạ nhưng vẫn giậm chân nhõng nhẽo nói.
Ông Kiều bật cười lớn, xoa đầu Kiều Tuyết một cách nuông chiều rồi nói: “Cậu Sở ngồi chơi đã nhé, hôm nay tới nhà chúng tôi chơi mà không ở lại dăm ba bữa là không được về đâu đấy. Tôi sẽ cho người đi làm cơm bây giờ, hôm nay chúng ta mở tiệc lớn”.
“Ông Kiều, không cần phải lằng nhằng vậy đâu. Cháu chỉ đưa chị Tuyết về chơi rồi tiện thưa với ông vài chuyện”.
Sở Phàm bị sự nhiệt tình của người nhà họ Kiều dọa cho sợ nên vội vàng nói.
“Chuyện gì thế, quan trọng không?”
Ông Kiều hỏi.
“Cũng… Cũng hơi quan trọng ạ”.
Sở Phàm cân nhắc lời nói một chút rồi mới mở lời.
“Thế thì nói luôn đi, giải quyết xong chuyện quan trọng rồi chúng ta thoải mái ăn một bữa!”
Ông Kiều phẩy tay một cái tỏ ý bảo Sở Phàm nói đi.
“Là thế này ạ…”
Sở Phàm ho khan một tiếng, nghĩ ngợi một hồi lâu mà vẫn chưa biết nên nói thế nào, thỉnh thoảng còn liếc Kiều Tuyết một cái.
Nhưng lúc đó Kiều Tuyết đang cúi đầu nhìn xuống chân đợi Sở Phàm công khai quan hệ với cô, làm gì còn tâm trí để ý xem Sở Phàm đang nghĩ gì.
“Ông Kiều, cháu muốn hỏi hôn Kiều Tuyết với nhà họ Kiều. Thời gian này cháu và chị Tuyết ở bên nhau, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, chúng cháu đã xác định quan hệ rồi”, Sở Phàm hít một hơi thật sâu rồi nói hết những gì đang vướng mắc trong lòng.
Nghe đến đây, nụ cười trên gương mặt những người nhà họ Kiều tắt ngúm, cứ như những cái máy vừa bị ai đó sập nguồn vậy.
Vẻ mặt của Kiều Bình thì lại càng hiện rõ bốn chữ “tao biết ngay mà”.
Không biết bao lâu sau ông Kiều mới lấy lại hồn, chắp hai tay ra sau trầm giọng nói: “Cậu Sở, nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu đã có bạn gái rồi mà?”
“Đúng vậy, cháu đã có bạn gái”.
Sở Phàm trả lời một cách chắc nịch.
Đây không phải chuyện bí mật gì, anh cũng không định chia tay Trần Mộng Dao để ở bên Kiều Tuyết.
Chỉ có trẻ con mới lựa chọn còn người trưởng thành sẽ lấy hết.
“Vậy cậu vẫn muốn Tuyết Nhi nhà tôi là sao? Nói cách khác cậu có thể chia tay với bạn gái hiện tại vì Tuyết Nhi không?”, ông Kiều nghiêm mặt lại, lạnh lùng nói.
“Cháu không thể”.
Sở Phàm đưa ra câu trả lời chắc chắn trong chốc lát.
Trần Mộng Dao đã sát cánh bên anh những ngày tháng đen tối nhất. Bây giờ anh có một cuộc sống tốt đẹp rồi sao có thể bỏ rơi Trần Mộng Dao chứ? Nếu thế thì anh khác gì Trần Thế Mỹ?
“Thế nhưng…”
Sở Phàm nói tiếp ngay sau đó: “Cháu cũng sẽ không từ bỏ chị Tuyết. Thời gian này ở bên nhau cháu đã yêu cô ấy rồi!”
“Hừ, tình yêu mà phân năm xẻ bảy thì còn có ý nghĩa gì?”
Ông Kiều lạnh lùng hừ một tiếng, giọng nói cũng trở nên không mấy vui vẻ.
Tuy nhà họ Kiều không phải dòng họ bậc nhất gì cho lắm nhưng dù sao cũng có danh tiếng trong giới võ thuật. Bây giờ lại để Tiểu Tuyết đi làm vợ bé cho Sở Phàm thì thật nực cười trong mắt người khác.
“Cậu Sở, nếu cậu đến làm khách thì tất thảy người nhà họ Kiều chúng tôi đều chào đón cậu”.
“Nhưng nếu cậu đến để nói chuyện viển vông này thì bỏ đi. Tôi sẽ bảo Kiều Tuyết dọn ra khỏi nhà cậu, không bao giờ làm phiền cuộc sống của cậu và bạn gái cậu nữa”.
Ông Kiều hít một hơi thật sâu rồi nói với giọng đanh thép.
“Ông ơi…”
Kiều Tuyết vừa nghe giọng nói đầy quyết đoán của ông thì trở nên hoảng hốt.
Cô biết là lần này Sở Phàm nói rõ quan hệ của hai người với nhà họ Kiều sẽ gặp một số bất trắc nhưng cô không ngờ rằng khó khăn lớn nhất lại tới từ người ông một mực yêu thương cô. Giờ nên làm thế nào cho phải đây?
Nếu ngay cả ông cô cũng không đồng ý thì bố cô lại càng phản đối.
“Cháu im ngay!”
Ông Kiều trừng mắt lên, không còn vẻ mặt tươi cười như trước nữa.
Lúc này Sở Phàm dứt khoát đi đến bên Kiều Tuyết nắm chặt lấy tay cô rồi nhìn ông Kiều với ánh mắt kiên định.
“Ông Kiều, lần này cháu công khai quan hệ với chị Tuyết không phải để hỏi ý kiến của mọi người mà là để báo cho mọi người biết để mọi người chuẩn bị tâm lý. Sau này khi cháu và chị Tuyết kết hôn mọi người tặng phong bì cũng được, đến uống rượu mừng cũng được. Đừng để đến lúc đó hôn lễ không có một ai bên nhà dâu. Nếu vậy thì e là còn mất mặt hơn?”
“Cậu có ý gì hả?”
Ông Kiều nhướn mày lên, giọng nói càng thêm phần bực dọc.
“Ý của cháu là cháu đã quyết rồi, không ai ngăn được đâu. Mọi người thay vì ở đây làm những thứ vô nghĩa chi bằng chuẩn bị rượu mừng đi”.
“Ranh con, cậu cũng ngông nghênh gớm!”
Nghe Sở Phàm nói mà Kiều An im lặng suốt bấy giờ cũng phải xắn tay áo lên chỉ vào mặt anh.
Ông ta chưa thấy ai đi hỏi hôn như Sở Phàm bao giờ. Cái gì mà “không ai ngăn được đâu, chi bằng chuẩn bị rượu mừng đi”.
Đây là đang hỏi hôn đấy à? Đây là cướp người đấy chứ!
Kiều Tuyết cũng phải dở khóc dở cười vì chiêu này của Sở Phàm. Vốn dĩ tâm trạng cô đang buồn bã vì ông phản đối mà giờ cũng bay biến hết.
/522
|