“Anh Sở, anh bỏ tôi xuống đi, dẫn theo tôi anh chạy không thoát đâu!”
Hoàng Phụng nằm trên lưng Sở Phàm, khó khăn nói.
Sở Phàm mặc kệ cô ấy, chỉ coi như cô nói vậy là vì không muốn liên lụy tới anh.
Nhưng anh chắc chắn sẽ không để cô gái này ở lại!
Đầu tiên là thân phận cô không tầm thường, áp lực của Hứa Vạn Sơn rất lớn, nếu anh đã đồng ý với Hứa Vạn Sơn thì nhất định phải đưa được Hoàng Phụng về.
Tiếp nữa là vốn tính cách của Hoàng Phụng cũng tốt, ngoại trừ việc hơi bồng bột và nóng nảy ra thì cơ bản vẫn là người rất tốt.
Người như vậy nếu như bỏ mặc cô ấy ở đây thì Sở Phàm chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân!
Chỉ hai, ba cú đánh, Sở Phàm đã đá bay bọn “lính gác”, anh dùng hết sức lực chạy về phía lối ra của nhà giam, đồng thời cũng phá vỡ thiết bị thông tin ở trong túi.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài cách căn cứ dưới lòng đất một kilomet, Hứa Vạn Sơn dẫn theo rất nhiều lính đặc nhiệm phục sẵn bên ngoài, máy thông tin trong tay bỗng vang lên tiếng thông báo chói tai.
Hứa Vạn Sơn đanh mặt lại, hất tay về phía căn cứ dưới lòng đất, nhỏ giọng hô: “Tất cả chuẩn bị tác chiến, tiểu đội một xuất phát, tiểu đội hai, ba hỗ trợ hai bên sườn, tiểu đội bốn đi sau cùng để cảnh báo, hiện tại nếu có bất cứ tình hình nào khác thường phải lập tức báo cáo!”
“Rõ!”
Tất cả đều đồng thanh hô, sau đó một đoàn người mang đầy đủ trang bị đầy đủ, di chuyển về phía trước theo đúng hàng lối.
Mà lúc này, Sở Phàm đã cõng Hoàng Phụng chạy tới ngã ba nối liền hang động và căn cứ dưới lòng đất.
“Cuối cùng cũng tới rồi, đặc nhiệm Hoàng cố gắng thêm chút nữa nhé!”
Sở Phàm thở phào một hơi, cõng Hoàng Phụng nói.
Ai ngờ Hoàng Phụng lại không có bất kỳ phản ứng nào, Sở Phàm tưởng cô ngủ vì mệt nên cũng không để ý.
Nhưng không ngờ được ngay sau đó, một cảm giác nguy hiểm đằng sau lưng ập tới.
Sở Phàm rùng mình một cái theo phản xạ có điều kiện, khiến cô gái trên lưng bay ra ngoài.
Anh quay đầu lại nhìn thì thấy Hoàng Phụng vốn đang suy nhược lúc này lại lộn một vòng trên không trung, đầu ngón chân nhẹ nhàng đáp đất.
“Chuyện gì vậy?”
Sở Phàm ngơ ngác, không phải cô gái này còn đang suy nhược, nói không ra hơi sao bây giờ lại khỏe khoắn đến vậy?
Quan trọng là vì sao cô lại tấn công anh?
Sở Phàm lấy tay sờ lên vết đỏ nhỏ trên cổ vừa nãy Hoàng Phụng để lại, hung khí cô cầm trong tay là một con dao nhọn.
Nếu không phải vừa nãy anh phản ứng nhanh thì con dao kia đã đâm thẳng vào cổ anh rồi.
“Hoàng Phụng, cô làm gì thế?”
Sở Phàm hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi.
Hoàng Phụng không trả lời, cô chỉ nhếch miệng lên, đầu ngón chân nhún nhẹ trên đất, xông về phía Sở Phàm.
Xoẹt!
Vừa tới trước mặt Sở Phàm, con dao nhọn trong tay cô ấy đã bắn ra một loạt những lưỡi dao khác, Sở Phàm né liên tục, anh giống như một con thuyền độc mộc trên biển lớn đứng trước cơn sóng khủng khiếp dữ dội có thể mất mạng bất cứ khi nào.
“Tôi hiểu rồi, cô không phải Hoàng Phụng?!”
Sở Phàm như ngộ ra rồi đá bay con dao nhọn của cô gái kia.
Trước đó không lâu, anh đã từng giao đấu với Hoàng Phụng, tuy cô ấy háo thắng nhưng thực lực cũng rất bình thường, hơn nữa sở trường của cô ấy là dây roi chứ không phải đao nhọn.
“Hờ hờ, anh đẹp trai, bây giờ anh mới phát hiện ra thì có muộn quá không?”
Cô gái kia cười phá lên, cô ta đưa tay giật lớp mặt nạ xuống, lộ ra một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.
“Cô là ai, Hoàng Phụng đâu?”, Sở Phàm trầm giọng chất vấn.
“Đúng là quá đáng thật, vừa nãy còn hứa hẹn là đưa người ta cao chạy xa bay, sao bây giờ lại lật mặt nhanh thế, còn nói giọng hung dữ với người ta nữa chứ, đúng là đồ đàn ông đáng ghét!”, cô gái kia hoàn toàn không có ý định trả lời Sở Phàm, mà chỉ nói linh tinh để kéo dài thời gian.
Sở Phàm cũng hiểu, Hoàng Phụng rơi vào tay Lý Ý Đức, với tính cách cẩn trọng của ông ta, chắc chắn sẽ không giết cô ngay.
Chắc chắn ông ta sẽ phải tận dụng mọi giá trị của Hoàng Phụng rồi mới coi cô là đồ bỏ đi.
Ví dụ như bây giờ, cho người khác giả dạng thành “Hoàng Phụng”, ở đây đợi cứu viện.
Nếu anh đoán không sai, mấy người trước đó đi giải cứu Hoàng Phụng không phải là không tìm thấy mà là tìm được nơi này rồi nhưng lại chết trong tay cô gái này.
“Không sao, cô không nói thì tôi cũng sẽ đánh đến khi cô nói thì thôi”.
Thu lại dòng suy nghĩ, Sở Phàm cười khẩy nói.
Đúng lúc cô ta còn đang ngờ vực thì Sở Phàm đã ra tay.
Chỉ thấy chân anh chạm nhẹ vào đất, cả người nhanh như cắt xông tới, chỉ trong nháy mắt đã đứng trước mặt cô gái kia, giáng cho cô ta một đòn cực mạnh!
“Cái gì?!”
Cô ta không ngờ Sở Phàm lại có thể nhanh đến vậy, trong lúc gấp gáp, hai tay cô ta bắt chéo, tuy rằng tránh được đòn đánh của Sở Phàm nhưng xương cánh tay lại mang cảm giác đau buốt khủng khiếp khiến cô ta nhíu mày lại.
“Đáng chết, sao tên này lại mạnh như thế được?!”
Mặt cô ta vô cùng bàng hoàng, lộ rõ vẻ khó tin.
Sau khi được Sở Phàm cứu từ trong nhà giam ra, cô ta giả vờ yếu ớt nằm trên lưng Sở Phàm, thăm dò thực lực của anh trong suốt quãng đường anh đánh nhau với bọn “lính gác”.
Theo quan sát và phán đoán của cô ta, chắc chắn Sở Phàm sẽ không phải đối thủ của cô ta, nhưng chỉ với một đòn đánh lúc nãy, thực lực của Sở Phàm sao lại kém cô ta cho được, thậm chí còn cao hơn cô ta hẳn một bậc!
“Tên này… luôn che giấu thực lực ư?”
Cô ta hoàn hồn lại, khó giấu được nét mặt hoảng hốt.
Sở Phàm biết cô ta đang nghĩ gì, anh nhún vai, tỏ vẻ vô tội nói: “Thế nào, bất ngờ chưa, ngạc nhiên chưa?”
Nói rồi Sở Phàm lại di chuyển tới trước mặt cô ta một lần nữa, một đòn đánh như vũ bão bao trùm lấy cô ta.
Cô gái kia chỉ có thể đỡ được vài chiêu, sau đó thì như cạn kiệt sức lực, bị Sở Phàm đánh bay ra xa.
“Hừ, cô tưởng tôi ngu thật à, nếu cứu Hoàng Phụng dễ dàng như thế thì cần gì tôi phải đích thân ra tay, tôi chỉ đợi cô lộ bộ mặt thật thôi”.
Sở Phàm nhếch miệng cười, giọng nói mỉa mai khiến cô gái kia tức xì khói, lại ói ra một ngụm máu tươi.
Đúng lúc Sở Phàm đang định xông tới, tra khảo cô gái này về tung tích của Hoàng Phụng, bỗng nhiên đằng sau vang lên tiếng vỗ tay điềm đạm.
Anh quay đầu lại thì phát hiện ra ở chỗ giao nhau giữa hang động và căn cứ dưới lòng đất, Lý Ý Đức dẫn theo vài người đàn ông Tây, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh chằm chằm, chậm rãi vỗ tay.
“Cậu Sở đúng là tài năng, trên thương trường hô mưa gọi gió khiến cho tôi đây chết dí cũng thôi, không ngờ cậu lại giỏi võ đến vậy, có thể một mình xông vào căn cứ địa bí mật của tôi”.
Thấy Sở Phàm nhìn ông ta chằm chằm, Lý Ý Đức nhếch mép, giọng khàn khàn nói.
“Ông quá lời rồi, tôi không giỏi như ông nói đâu, thà ông nghĩ xem vì sao ông lại ngu dốt như thế còn hơn là khen tôi giỏi đấy”, Sở Phàm đáp trả với giọng mỉa mai.
“Ồ, vì sao cậu Sở lại nói như vậy?”
Nghe vậy Lý Ý Đức không những không nổi giận mà còn hứng thú hỏi ngược lại.
/522
|