“Sở Phàm...”
Sở Hồng Vũ nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mắt này thật lâu rồi nhếch miệng cười.
Mặc dù anh ta biết Sở Phàm không đơn giản, nhưng Sở Hồng Vũ anh ta cũng không phải loại tầm thường, chưa đến mức bị Sở Phàm làm cho phải sợ.
“Em họ Sở Phàm, lần đầu gặp mặt, cậu vẫn khỏe chứ”.
Sở Hồng Vũ cười âm hiểm, sau đó bắt lấy tay của Sở Phàm, hơi dùng sức, muốn ra oai với Sở Phàm.
Sở Phàm cảm nhận được động tĩnh ở bàn tay mình, nhận ra Sở Hồng Vũ cũng là một người học võ, chẳng trách anh ta lại dám so lực tay với anh.
Nhưng mà, anh ta phải chịu thiệt thôi, vì không phải người bình thường nào cũng chống đỡ nổi cái nắm tay mạnh mẽ của Sở Phàm.
Nghĩ vậy, năm ngón tay của Sở Phàm cũng gia tăng sức lực.
Một dòng sức mạnh xuất hiện dọc theo cánh tay, đè ép tay của Sở Hồng Vũ, tạo ra những âm thanh “rắc rắc”.
Gân xanh trên trán Sở Hồng Vũ điên cuồng chuyển động, anh ta không thể nào che giấu được nỗi đau đớn hiện lên trên khuôn mặt mình, nhưng vẫn cố cắn răng không chịu nhận thua.
“Anh họ Hồng Vũ à, xin lỗi nhé, tay chân tôi quen dùng sức nhiều, gặp anh cũng vui mừng quá nên mới quen tay như vậy, anh có bị đau không?”, Sở Phàm cười khà khà, thả tay Sở Hồng Vũ ra rồi nói.
Sở Hồng Vũ đỏ bừng mặt, rút tay về, nhưng ánh mắt anh ta đã hiện lên một chút kiêng dè, chứ không hề khinh thường như ban nãy nữa.
Phải biết rằng, anh ta là một thiên tài đột phá đến cảnh giới Hậu Thiên từ khi còn rất trẻ, trong lớp trẻ của phân nhánh đó, anh ta là người đầu tiên đạt đến trình độ này.
Anh ta cứ cho rằng, với thực lực này, khi gặp đám con cháu của nhánh chính thì sẽ chẳng có gì phải sợ, nhưng Sở Phàm lại suýt chút nữa bóp gãy xương tay anh ta, khiến anh ta không thể không nhìn lại sự khác biệt giữa nhánh chính và phân nhánh.
Chẳng lẽ, sự khác biệt giữa hai bên lại lớn đến vậy sao?
“Anh họ Hồng Vũ, anh không sao chứ?”
Sở Phàm vẫn cười như cũ, thân thiết hỏi.
Sở Hồng Vũ giật mình phản ứng lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng, rồi nói: “Sở Phàm, chuyện đã đến nước này rồi, chúng ta đừng có giả vờ nữa, dù sao trong thời gian thử thách, bất kỳ hành động nào cũng đều được dòng họ theo dõi cả”,
“Cậu đến đây cũng chỉ vì chuyện của Hoành Nhuận Tân Thiên Địa chứ gì. Tôi thì tò mò vì sao cậu lại cho tôi cái trung tâm thương mại này đấy, rốt cuộc cậu có mục đích gì thế?”
“Mục đích của tôi?”
Sở Phàm cười, nhìn điện thoại của Sở Hồng Vũ ở trên bàn rồi nói: “Anh sẽ biết ngay thôi”.
Lúc Sở Phàm nói xong, điện thoại của Sở Hồng Vũ đột nhiên rung lên.
Sở Hồng Vũ thấy bất an trong lòng, sau đó thì quay lại cầm điện thoại lên nhìn, là một đàn em đắc lực của anh ta gọi đến.
“Sao thế?”
Sở Hồng Vũ không do dự mà bấm nút nghe.
“Cậu Sở, hỏng rồi, hai công ty dưới trướng Lan Bạc Loan đã bị Sở Phàm thu mua rồi ạ!”, giọng của người đàn em từ đầu dây bên kia truyền đến.
Vì phòng rất yên tĩnh, nên từng câu từng chữ của người đàn em kia đều đã lọt vào tai của tất cả mọi người.
Đám người mặt mày biến sắc, không thể tin nổi mà nhìn vào Sở Phàm đang nở nụ cười ngây thơ vô (số) tội đang đứng ở bên cạnh.
Sao có thể chứ!
Sở Phàm... đã mua lại lúc nào vậy?
Sắc mặt Sở Hồng Vũ lại càng trắng bệch, anh ta nhìn chằm chằm Sở Phàm, lắp bắp nói: “Cậu... Cậu cố ý để lại Hoành Nhuận Tân Thiên Địa là để phân tán sự chú ý của tôi, sau đó ra tay với hai công ty của tôi ư?!”
“Phân tán sự chú ý?”
Sở Phàm suy nghĩ rồi lắc đầu nói: “Tôi không có ý đó, tôi quang minh chính đại đi thu mua hai công ty của anh chứ đâu có lén lút, là anh phản ứng quá chậm, không theo kịp biên độ của tôi đó chứ”.
Giọng nói của anh đồng thời cũng lọt vào điện thoại, khiến tên đàn em của Sở Hồng Vũ nghe thấy.
Anh ta như ngậm phải mướp đắng, có khổ mà không nói được thành lời.
Thật ra ngay từ đầu, anh ta đã nhận được thông báo từ kỹ thuật viên của công ty, nói rằng thị trường chứng khoán mới xuất hiện một khoản vốn khổng lồ, mà còn mua lại với giá gấp đôi số cổ phiếu công ty bọn họ từ những người đầu tư nhỏ lẻ.
Nghe được tin này, anh ta cũng không quá để ý, chỉ cho là một tên nhà giàu mới nổi ngu ngốc nào đó đã đi đầu tư mù quáng mà thôi.
Phải biết rằng, nếu gộp đống cổ phiếu trong tay những người đầu tư nhỏ lẻ của hai công ty kia lại thì cũng phải chiếm đến 51% và 52%.
Với hai tỉ lệ này, nếu muốn thu về tay toàn bộ thì đối phương phải bỏ ra một cái giá gấp ba, thậm chí gấp bốn lần tiền vốn thì mới làm được.
Nhưng làm gì có ai có nhiều vốn lưu động như vậy?
Cho dù có là những công ty thuộc top 500 của cả nước thì cũng sẽ không có nhiều vốn lưu động như vậy được, nên anh ta không hề lo lắng rằng việc thu mua của đối phương sẽ gây ra ảnh hưởng gì cho hai công ty này.
Thế nhưng anh ta lại không hiểu được hàm ý của từ “khổng lồ” trong lời của kỹ thuật viên kia.
Chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ.
Cổ phiếu trong tay những người đầu tư nhỏ lẻ đó đã bị đối phương thu mua toàn bộ.
Dù sao, khi thấy giá cả cao hơn nhiều lần so với lúc mua vào thì làm gì có ai mà không động lòng.
Cho nên khi người đàn em vừa mới bảo thư ký pha cà phê cho mình, còn chưa kịp lạnh, thì anh ta đã thấy hai công ty của mình bị đổi chủ.
“Sở Phàm, cậu rõ ràng chỉ có một cái cao ốc Thiên Môn thôi, tại sao lại kiếm được nhiều vốn lưu động như vậy chứ?!”, Sở Hồng Vũ bóp vỡ điện thoại, rồi trừng mắt nhìn Sở Phàm, lớn tiếng nói.
Sở Phàm nhún vai, chìa hai tay rồi nói: “Đó là vì hệ thống tình báo của anh quá lạc hậu, tôi chưa bao giờ xác nhận với bên ngoài là tôi chỉ có mỗi cao ốc Thiên Môn là sản nghiệp của mình”,
“Anh họ Hồng Vũ à, lần giao đấu này thật sự rất đột ngột đấy, tôi thậm chí còn chẳng nghĩ mình sẽ trở thành mục tiêu của anh”,
“Nhưng anh cũng nói rồi đấy, trong thời gian thử thách, bất kỳ hành vi nào cũng đều được dòng họ theo dõi cả, cho nên, xin lỗi nhé, tôi đành phải lấy công ty của anh thôi, mong rằng anh có thể dựa vào Hoành Nhuận Tân Thiên Địa để lật ngược tình thế, tôi lại không mong anh bị loại sớm quá đâu”.
Nói xong, Sở Phàm đánh mắt với Tô Yên Nhiên, cô ấy lập tức ôm lấy cánh tay anh, rồi hai người cùng nhau rời đi.
Vừa ra khỏi khách sạn Thiên Phong Hải Vực thì bác Đinh đã gọi điện thoại tới.
“Bác Đinh, mọi chuyện sao rồi ạ?”, Sở Phàm bình thản hỏi.
“Cậu chủ, tôi đã cưỡng chế thu mua công ty của Sở Hồng Vũ rồi, cũng thả tin tức chúng ta bị tổn thất nặng nề ra ngoài, tin rằng rất nhiều người khác sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu”, bác Đinh điềm đạm đáp.
“Bác làm tốt lắm”.
Sở Phàm mỉm cười rồi nói: “Trò chơi chỉ mới bắt đầu mà đã vội vàng muốn làm kẻ dẫn đầu rồi, không đánh anh ta thì đánh ai đây”.
“Cậu chủ, những người của phân nhánh này tuy cũng mang họ Sở nhưng bọn họ từ nhỏ đã không có nhiều tài nguyên, cũng không có địa vị xã hội, thường bị người khác trêu chọc khinh bỉ, về lâu dài, áp lực tâm lý và sự mong đợi của bọn họ cũng khác xa so với tưởng tượng của chúng ta”,
“Cho nên bọn họ cũng muốn chứng tỏ sức mạnh của mình trong thử thách lần này để biến phân nhánh của mình biến thành nhánh chính đời tiếp theo. Cậu lần đầu tham gia thử thách nên chưa gặp những chuyện kiểu này bao giờ. Hành động của Sở Hồng Vũ cũng chỉ là chuyện cỏn con, những chuyện máu tanh tởm lợn hơn thế này còn nhiều nữa cơ”.
/522
|