“Ở đây ngoài cô mang họ Tôn ra thì còn người nào khác nữa sao?”, Sở Phàm cười hỏi.
Lúc này, Tôn Tuyết mới khẳng định người có tố chất, có thể kề vai sát cánh với Thẩm Lăng Khê mà Sở Phàm và Lục Bình nói tới vừa nãy chính là cô ấy!
Cô ấy cảm thấy không tự tin cho lắm.
Bây giờ, mức độ nổi tiếng của Thẩm Lăng Khê không chỉ còn ở trong nước nữa, mà ngay cả ở nước ngoài, cô ấy cũng có vô số người hâm mộ.
Vừa rồi Tôn Tuyết định đặt chân vào showbiz, có thật cô ấy có thể đi xa được tới mức độ đó không?
“Đừng mất tự tin như vậy, ban đầu Thẩm Lăng Khê cũng có biết gì đâu mà giờ cũng được hâm mộ như vậy, vì vậy cô chỉ cần giữ thái độ bình tĩnh, làm theo những gì Lục Bình sắp xếp là được”.
“Đương nhiên quan trọng nhất là cô hãy là chính mình, vì dù sao cô cũng là Tôn Tuyết, không phải là Thẩm Lăng Khê thứ hai nên không cần phải cố ý bắt chước hay học theo cô ấy, cô hiểu chưa?”
Sở Phàm dường như đoán được suy nghĩ của Tôn Tuyết nên tận tình an ủi.
Tôn Tuyết cảm động nhìn anh, trong lòng dần cảm thấy có dũng khí.
Sau đó, Lục Bình gọi một người quản lý nữ vào, giao Tôn Tuyết cho cô kia phụ trách.
Hiện tại Tôn Tuyết chỉ là người có tố chất, còn những yêu cầu cần chuẩn bị để trở thành một ngôi sao thì cô ấy không biết gì, nên nhất thiết phải được đào tạo.
“Mấy người Thẩm Lăng Khê đã xong việc ở nước ngoài chưa?”
Khi chỉ còn lại Sở Phàm và Lục Bình, anh bèn hỏi.
“Xong cả rồi, ngày mai họ sẽ trở về”, Lục Bình trầm giọng.
“Vậy kế hoạch tiếp theo của nhóm nhạc Sao Băng là gì?”
“Kế hoạch ban đầu là mở concert ở thành phố Đông Hoa, nhưng giờ bị hủy rồi”, Lục Bình tiếp tục báo cáo.
“Tại sao lại hủy?”
Sở Phàm nhướn mày tò mò.
Dựa vào mức độ hot hiện tại của Thẩm Lăng Khê và nhóm nhạc Sao Băng thì dù cô ấy tổ chức concert ở bất cứ đâu cũng sẽ thu được lượng vé vượt mức bình thường, vì vậy chỉ cần não của lãnh đạo thành phố Đông Hoa không có vấn đề thì chắc chắn sẽ không từ chối một chuyện tốt đẹp như thế. Vậy mà giờ concert bị hủy, lẽ nào vấn đề tới từ Thẩm Lăng Khê sao?
“Cậu chủ, có lẽ bình thường cậu ít quan tâm tới những chuyện trong giới giải trí”.
Lục Bình cười khổ, nói: “Bây giờ ở trên mạng, không biết từ đâu lòi ra một thằng cha tự nhận là bạn trai cũ của Lăng Khê, không chỉ tung tin đồn trên weibo mà còn tung ra những bức ảnh đã được chỉnh sửa để vùi dập Lăng Khê, thêm vào đó có rất nhiều anh hùng bàn phím còn đổ thêm dầu vào lửa, bây giờ Lăng Khê đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió”.
“Concert định tổ chức ở thành phố Đông Hoa vốn không có vấn đề gì nhưng bộ phân liên quan không đồng ý tổ chức biểu diễn công khai với ngôi sao đang gặp phải sóng gió dư luận, nên đành phải hủy bỏ”.
“Còn có chuyện như vậy nữa cơ à?”
Sở Phàm chau mày, anh không ngờ lại có những chuyện như vậy xảy ra.
Đúng là giai đoạn này anh bận xử lý rất nhiều việc, đến thở còn không kịp thì làm gì có thời gian quan tâm tới những việc trong giới giải trí.
“Vậy chân tướng là gì, kẻ đó có phải là bạn trai cũ của Lăng Khê thật không?”, Sở Phàm lại hỏi.
“Chuyện này…”
Lục Bình tỏ ra do dự: “Lăng Khê nói đợi cô ấy về rồi sẽ giải thích nên phía bên đại diện của chúng ta vẫn chưa lên tiếng, điều này càng gián tiếp gây ra bất lợi cho Lăng Khê đối với dư luận, rất nhiều người đều tin rằng sự việc đó là thật, họ nói là bị Lăng Khê lừa gạt, cô ấy vốn chẳng phải ngọc nữ thuần khiết gì, rất có khả năng đã bị người ta ‘chơi’ từ lâu rồi”.
“Hừ, kẻ nói ra được những lời như vậy thì rõ ràng không phải là người hâm mộ thật sự!”
“Hoặc họ là antifan hoặc là tình tiết do những anh hùng bàn phím đưa vào nên không cần quan tâm”.
Sờ Phàm cười lạnh, nói tiếp: “Người hâm mộ thực sự thì chắc chắn lúc này sẽ đứng ra nói đỡ cho Thẩm Lăng Khê, ông đừng vội, cô ấy nói đợi cô ấy về giải quyết thì chắc chắn cô ấy có lý do của mình, ông hãy tin cô ấy đi”.
“Được, vậy đợi ngày mai Lăng Khê trở về tôi sẽ thông báo cho cậu”, Lục Bình nói.
Sở Phàm gật đầu, sau đó rời khỏi công ty giải trí Hành Tinh.
Sau khi trở về biệt thự, Sở Phàm phát hiện hai cô gái Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết cũng đang quan tâm tới tin tức liên quan tới Lăng Khê.
Chỉ có điều hai cô gái luôn cảm thấy anh rất bận rộn nên đã không nói những chuyện đó cho anh.
“Chị Tuyết, đưa điện thoại tôi mượn, tôi muốn xem những tin tức liên quan tới Lăng Khê trên mạng”.
Sở Phàm đi tới ghế sô pha, ngồi xuống nói với Kiều Tuyết.
Kiều Tuyết lập tức mở weibo, ấn vào chủ đề đang hot nhất.
Sở Phàm liếc nhìn, phát hiện tất cả nội dung hiện ra đều liên quan tới Thẩm Lăng Khê.
Phần lớn là những bức ảnh được chỉnh sửa photoshop rất rõ ràng, ví dụ như lấy hình chân dung của Thẩm Lăng Khê dán vào những nơi có hình gái 18+, còn cố ý làm mờ để gợi trí tưởng tượng của người khác.
Mặc dù phía dưới có những cao thủ photoshop đã khôi phục lại bức ảnh và tìm ra ảnh gốc để so sánh, mong trả lại sự trong sạch cho Thẩm Lăng Khê nhưng phần lớn đám hóng hớt chỉ quan tâm tới weibo đầu tiên chứ ai thèm đi xem những lời giải thích kia.
Vì dù sao bây giờ bản thân Thẩm Lăng Khê cũng chưa có phản hồi gì thì dù những người khác giải thích nhiều đến đâu cũng vô ích.
“Dao Dao, chị Tuyết, mọi người đều là fan lão làng của Lăng Khê phải không, mọi người có suy nghĩ gì về chuyện này?”, Sở Phàm chỉ vào những lời bình luận trong điện thoại và hỏi.
Trần Mộng Dao xị mặt, tỏ ra không vui: “Chắc chắn chuyện này là giả, làm sao Lăng Khê có thể cố tình chia tay bạn trai vì trở thành ngôi sao chứ, còn gì nữa nhỉ, bùng học, nhậu nhẹt, đánh nhau hồi cấp hai, rồi cả hút thuốc, đi nhà nghỉ, tất cả những điều này là không thể nào!’
“Đúng vậy, người có giáo dục nhìn là biết ngay, nếu Lăng Khê là loại người nhớp nhúa như vậy thì dù kỹ năng diễn của cô ấy xuất sắc cỡ nào thì cuối cùng cũng sẽ lộ ra thôi, nhưng cô ấy đã nổi tiếng mấy năm rồi, ngoài chuyện lần này ra, anh có bao giờ bắt gặp bất cứ tin tức tiêu cực nào liên quan tới cô ấy không?”, Kiều Tuyết ở bên cạnh cũng lên tiếng.
Sở Phàm gật đầu, tán thành với suy nghĩ của hai cô gái.
Có những điều dù có giấu diếm kỹ lưỡng thế nào trước mặt người khác thì sau này chắc chắn cũng sẽ có lúc bị bại lộ.
Nhưng theo những gì anh được biết, tất cả mọi người trong công ty giải trí Hành Tinh đều yêu quý Thẩm Lăng Khê, không bao giờ anh nghe thấy người khác nói cô ấy không tốt ở điểm nào.
“Hơn nữa vẫn còn một chuyện”.
Bỗng nhiên, Trần Mộng Dao hình như nhớ ra điều gì bèn nói: “Mọi người có phát hiện ra một điều kỳ lạ là Lăng Khê đã nổi tiếng được hai năm rồi, mặc dù danh tiếng vẫn tăng lên khá ổn định nhưng thực ra mức độ ảnh hưởng lại không bằng lúc mới nổi”.
“Nếu đã vậy thì cái kẻ được cho là ‘bạn trai cũ’ của cô ấy sao không xuất hiện ngay từ đầu đi mà đợi tới bây giờ khi cô ấy đang ở trong giai đoạn bình thường này mới xuất hiện, tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, mọi người có thấy không?”
Sở Phàm lập tức phản ứng lại khi nghe thấy vậy.
Sắc mặt anh trầm xuống: “Thực ra giai đoạn này cũng không phải là bình thường đâu, cuộc tranh tài tìm ra người kế vị mới chỉ vừa bắt đầu thôi!”
“Anh Sở Phàm, ý của anh là…Thằng cha đó là do người khác cố tình đưa tới để bôi nhọ Thẩm Lăng Khê sao?”, Trần Mộng Dao lập tức phản ứng lại, vội vàng nói.
“Rất có khả năng là như vậy, bọn họ chỉ cần bỏ chút thời gian điều tra là biết ngay Thẩm Lăng Khê là người của tôi”.
“Bôi nhọ Thẩm Lăng Khê đồng nghĩa với việc tôi mất đi đôi cánh rồi đánh trống giương cờ ở sau lưng thì đương nhiên tôi là người chịu thiệt rồi”.
Sở Phàm cười, thản nhiên nói.
/522
|