"Sở Phàm, sao anh lại tới đây?"
Thẩm Lăng Khê nở nụ cười không thể miễn cưỡng hơn, chuẩn bị xuống giường.
Sở Phàm xua tay, ý bảo cô cứ nằm yên đó, anh kéo một cái ghế ngồi gần giường, hỏi han: "Lần này đúng là sơ ý quá, không ngờ lại bị người mình quen đâm sau lưng, cảm giác này rất khó chịu đúng không?"
Không nhắc tới thì không sao, vừa nhắc tới chuyện này mắt Thẩm Lăng Khê lại đỏ lên, ấm ức bật khóc thành tiếng.
Từ khi "bạn trai cũ" Chiêm Đào xuất hiện, Thẩm Lăng Khê luôn cảm thấy có một áp lực vô hình đè nén cô, đặc biệt là những lời tẩy chay cô trên mạng càng ngày càng ác liệt, mà cô lại không thể lên tiếng giải thích, cảm giác đó thực sự vô cùng bức bí và khó chịu.
Khó khăn lắm mới tìm được một người mình tưởng có thể tin tưởng được, Thẩm Lăng Khê cảm thấy nhẹ nhõm cả lòng thì hôm sau lại gặp phải chuyện càng tồi tệ hơn.
Cảm giác đau khổ nhói lòng đó khiến cô khó có thể chịu đựng được.
"Sở Phàm, vì sao cô ấy lại đối xử với tôi như vậy, chúng tôi hoà hợp như thế, tôi cũng chẳng làm gì có lỗi với cô ấy, vì sao cô ấy lại muốn hại tôi!!"
Đau khổ tột cùng, Thẩm Lăng Khê đã không còn kiềm chế được bản thân, nước mắt thi nhau rơi xuống, thậm chí còn quên cả việc gọi Sở Phàm là "cậu chủ" mà gọi thẳng tên luôn.
Đương nhiên Sở Phàm không để bụng.
Anh lại thở dài, đi đến bên giường, giang rộng vòng tay, Thẩm Lăng Khê nhào ngay vào lòng anh, nước mắt cô ướt đẫm ngực anh.
Lúc này, Thẩm Lăng Khê không cần bất cứ sự an ủi nào, cô chỉ muốn giải toả áp lực, nếu không lâu dần sẽ sinh bệnh mất.
Không biết thời gian trôi bao lâu, Thẩm Lăng Khê mới có thể dần dần thoát ra khỏi nỗi đau, nhưng cô vẫn nằm yên trong lòng Sở Phàm, bởi bỗng nhiên cô cảm thấy lồng ngực Sở Phàm rất ấm áp, khiến cô không nỡ rời xa.
"Bây giờ đã đỡ hơn chưa?"
Đúng lúc này giọng Sở Phàm vang lên.
Thẩm Lăng Khê cũng bất lực, chỉ có thể mím môi, rời khỏi lòng anh.
"Đỡ nhiều rồi, cảm ơn cậu chủ".
"Thực ra gọi là Sở Phàm cũng được, dù sao chúng ta cũng là người quen cả, đúng không?", Sở Phàm cười nói.
"Anh nhớ lại rồi sao?"
Thẩm Lăng Khê chớp mắt, ngạc nhiên nhìn Sở Phàm hỏi.
"Vừa mới nhớ lại thôi, không ngờ chúng ta đã gặp nhau từ lâu lắm rồi", Sở Phàm cười hì hì, ngượng nghịu nói.
Nói thật nếu không phải lần trước Lục Bình nhắc tới chuyện kia khiến anh cũng có ấn tượng thì e là anh cũng chẳng nhớ nổi chuyện này.
"Cô nhận ra tôi từ khi nào vậy?", Sở Phàm tò mò hỏi.
"Chuyện lâu rồi, lần đầu tiên gặp anh trong phòng hoá trang tôi đã cảm thấy anh rất quen, sau đó cậu ấm nhà họ Tần tới gây sự, lúc anh ra tay tôi đã nhớ ra rồi".
Thẩm Lăng Khê nói: "Nhưng lúc đó tôi không biết anh là ai, không dám nhận luôn, thậm chí tôi còn tự ngộ nhận lần đó anh cứu tôi là vì muốn gây sự chú ý của tôi, thấy tôi nổi danh nên thấy sang bắt quàng làm họ".
"Vì thế sau đó tôi mới lén đi tìm anh, hỏi xem rốt cuộc anh là ai, cứu tôi vì mục đích gì".
Nói tới đây, gương mặt xinh đẹp của Thẩm Lăng Khê đỏ lên, cho dù muốn thấy sang bắt quàng làm họ thì cũng phải là tôi mới đúng".
Nghe vậy Sở Phàm phá lên cười.
“Cười gì chứ, có phải anh thấy tôi suy nghĩ quá nhiều không?”, Thẩm Lăng Khê tức giận véo Sở Phàm một cái, giọng gượng ngùng nói.
Sở Phàm nhẹ nắm lấy bàn tay cô, trầm giọng đáp: “Lăng Khê, đúng là cô nghĩ nhiều quá rồi đấy”.
“Hả?”
Bỗng nhiên bị đàn ông cầm tay, hai người lại dựa sát vào nhau, Thẩm Lăng Khê ngẩng lên nhìn người con trai gần sát ngay trước mắt, trái tim đập loạn nhịp.
Khoảnh khắc đó cặp mày cương nghị, đôi mắt sâu thẳm của anh khắc sâu vào trong tâm trí cô và cô nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ quên được.
“Ý tôi là, chuyện của Châu Lê Phương cô nghĩ nhiều quá”.
Sở Phàm tiếp: “Thực ra cô thử hỏi lòng mình xem, cô với Châu Lê Phương có thực sự thân nhau tới vậy không? Từ khi tốt nghiệp cấp ba, mỗi người học đại học một nơi, hai người đã không còn liên lạc gì nữa, mối quan hệ dù có tốt đến đâu thì trong khoảng thời gian năm, sáu năm vẫn sẽ bị hao mòn phần lớn thôi”.
“Đặc biệt là cô không hề biết trong năm, sáu năm nay cô ta sống như thế nào, gặp gỡ những người như thế nào, cô ta có còn là Châu Lê Phương ngày xưa cô quen nữa không?”
“Lần này cô cảm thấy đau lòng, phẫn nộ, thất vọng, bị phản bội chỉ vì cô kỳ vọng quá nhiều vào Châu Lê Phương, hy vọng cô ta giúp đỡ cô giải quyết khủng hoảng. Khi kết quả và sự mong đợi khác xa nhau, cô sẽ cảm thấy không thể chấp nhận được, vì thế cô mới cảm thấy uất ức và đau buồn”.
“Nhưng thực ra, Châu Lê Phương có nghĩa vụ phải giúp đỡ cô giải quyết khủng hoảng thật ư?”
Lời Sở Phàm nói giống như một luồng sáng rọi thẳng vào nội tâm tăm tối của Thẩm Lăng Khê.
Bỗng chốc cô hiểu ra Sở Phàm nói không hề sai.
Năm, sáu năm nay, cô không hề bồi đắp tình cảm “bạn thân” với Châu Lê Phương, cũng không trân trọng người từng là bạn thân của mình, thậm chí ngay cả việc Châu Lê Phương kết hôn, sinh con từ bao giờ cô cũng không biết.
Cuộc đời hai người, từ khi tốt nghiệp cấp ba đã là hai ngã rẽ.
Thế thì bây giờ cô có tư cách gì mà yêu cầu Châu Lê Phương tiếp tục giúp đỡ cô vô điều kiện?
Nếu như ban đầu cô không hy vọng quá nhiều thì bây giờ đâu đến mức đau khổ như vậy.
“Anh nói đúng, cô ấy không cần thiết phải giúp đỡ tôi, dù sao bao nhiêu năm nay tôi cũng không hề quan tâm tới cô ấy, nhưng ít ra chúng tôi đã từng rất tốt với nhau, cho dù cô ấy không giúp tôi, cũng không nên hại tôi chứ?”, nhưng Thẩm Lăng Khê vẫn có chút không hiểu, cô hỏi.
“Bởi vì đố kỵ, bởi vì lợi ích”.
Sở Phàm giơ hai ngón tay, huơ huơ trước mặt cô.
“Hồi cấp ba, cô với cô ta đều là hoa khôi của khối, khi đó tài năng và dung mạo của cô ta đều không thua kém gì cô, nghe nói khi đó số người theo đuổi cô ta chẳng kém cô, thậm chí còn nhiều hơn?”.
“Đúng vậy”.
Thẩm Lăng Khê gật đầu, nói: “Hồi cấp ba tôi nổi tiếng là ngoan ngoãn, trước khi trở thành ngôi sao, tôi là một người hướng nội và bẽn lẽn, vì thế tuy là có nhiều bạn con trai thích tôi, nhưng lại cảm thấy không thể với tới tôi, dần dần không còn cảm giác với tôi nữa”.
“Nhưng tính cách Lê Phương rất hòa nhã và thân thiện, cô ấy có thể chơi với bất kỳ ai, ai cũng nói chuyện được, cô ấy khiến người ta cảm giác gần gũi, nhưng lại vẫn có tầng xa cách, không ai có thể thực sự tới gần cô ấy, nhưng chính cảm giác khoảng cách như có như không ấy lại khiến càng nhiều bạn con trai đánh nhau vỡ đầu chảy máu để giành được sự chú ý của cô ấy”.
“Quả nhiên là thế”.
Ánh mắt Sở Phàm lóe sáng, anh tiếp: “Vì thế công bằng mà nói thì hồi cấp ba cô ta xuất sắc hơn cô, nhưng bây giờ cô thử nhìn lại xem”.
“Cô bây giờ là ngôi sao nổi tiếng trong nước và quốc tế”.
“Còn cô ta? Trở thành một bà nội trợ xấu xí, mặc đồ ngủ đi ra đường, phơi ra cái mặt mộc, đầu bù tóc lối, da dẻ thì nhăn nheo dễ sợ”.
“Ngoài ra còn nuôi hai đứa con, còn cả một người chồng cứ hở ra một cái là đòi cầm dao chém người, so với cô đúng là một trời một vực”.
/522
|