Sở Phàm cảm thấy đau đầu khi nghe thấy vậy.
Thực ra anh chỉ muốn nhờ Hàn Nham nói với đám con cháu nhà họ Sở rằng con đường này thông rồi, có thể đi lên được rồi mà thôi.
Sau đó hai người bọn họ có thể rút lui.
Nào ngờ cha nội này còn bày đặt động viên kiểu ‘soup gà cho tâm hồn’ mới sợ.
Vừa rồi não anh ấy còn phản ứng chậm lắm cơ mà, sao giờ nhanh thế.
Nhưng điều khiến Sở Phàm ngạc nhiên nhất là hình như điều đó lại có tác dụng với đám cha nội này thật.
Ai ai trong đám con cháu nhà họ Sở cũng hừng hực khí thế, chỉ thiếu điều lớn tiếng hô hào xông lên núi mà thôi.
“Người anh em, cảm ơn lời nhắc nhở của anh, chúng tôi vốn định từ bỏ rồi đấy, nhưng nghe thấy anh nói vậy thì chúng tôi cảm thấy đúng là vẫn phải lên một chuyến!”
“Quá chuẩn, cái gì là của ta thì sẽ là của ta, chỉ là một ngọn núi thôi mà, leo lên!”
“Mọi người xông lên, không được để đám nhánh chính kia coi thường chúng ta được!”
Tiếng mệnh lệnh vang lên, đám con cháu nhánh phụ vốn đang đứng tẩn ngẩn lập tức lũ lượt xông lên núi.
Sở Phàm nhìn con đường nhỏ hẹp chật ních người thì tức tới mức chỉ muốn ném cái thằng Hàn Nham kia xuống biển.
Cha nội này chỉ được cái làm hỏng việc là giỏi.
Bọn họ vốn không có thời gian mà giờ còn phải xếp hàng lên núi, đau đầu chết mất.
Sở Phàm và Hàn Nham xếp hàng gần cả tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đã đi qua được con đường nhỏ hẹp.
“Phù…Cuối cùng cũng thoát rồi, đi mau thôi!”
Sở Phàm thở phào, vỗ vai Hàn Nham.
Hàm Nham lè lưỡi thở hổn hển, gật đầu đồng ý, rồi nhanh chóng leo lên núi với Sở Phàm.
Đường núi gập ghềnh, người không có bản lĩnh thì đến đứng còn chẳng vững chứ đừng nói tới việc leo lên.
Có vài tên con cháu nhánh phụ, trèo được nửa đường thì trượt chân, lăn xuống dưới núi, đầu đập vào hòn đá sắc, vỡ đầu chảy máu ngay tại chỗ, máu me lẫn lộn, cảnh tượng đó trông vô cùng thê thảm.
Những người khác khi nhìn thấy vậy thì chân mềm nhũn, không dám bước tiếp.
Có những người đã lựa chọn bỏ cuộc.
Chỉ có duy nhất Sở Phàm và Hàn Nham là từ đầu tới cuối không nhìn xuống dưới, họ vận chuyển nội lực xuống lòng bàn chân, âm thầm trèo lên.
“Cậu hai, chúng ta đã trèo gần một tiếng rồi mà sao mới bò được có một phần ba đoạn đường thế!”
Một lúc lâu sau, Hàn Nham dừng lại thở gấp, cúi đầu nhìn xuống dưới. Lúc này anh ấy phát hiện là họ mới chỉ trèo được một phần ba độ cao của ngọn núi, nên không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Ngược lại, Sở Phàm tỏ ra rất bình tĩnh, anh đã sớm đoán ra được độ cao của ngọn núi này, và cũng khá hài lòng với tốc độ hiện tại.
Dòng họ cho họ thời gian là nửa tháng cơ mà.
Nếu mà leo dễ vậy thì còn tranh tài làm cái con khỉ gì.
“Đừng phàn nàn nữa, giữ sức leo tiếp đi”.
“Chúng ta không chỉ cần trèo nhanh mà còn phải đuổi kịp đám người đang dẫn trước kia, nếu mà chậm thì đến nước cũng không có mà húp đâu”, Sở Phàm thản nhiên nói.
“Tôi biết rồi!”
Hàn Nham gật đầu, sau đó không nói gì nữa mà ra sức leo lên.
Một ngày cứ thế trôi qua.
Khi Hàn Nham cảm thấy sắp kiệt sức và không thể chịu thêm được nữa thì cuối cùng hai người cũng đã tới được sân thượng ở giữa ngọn núi.
“Nghỉ ở đây một chút đi”.
Sở Phàm nhìn xung quanh, điềm đạm nói.
Nghe thấy vậy Hàn Nham lập tức lấy lại tinh thần, anh ấy ngã xuống đất, nằm sõng soài, thở hổn hển, chẳng còn quan tâm tới hình tượng nữa.
Nào ngờ, một giọng nói nghi ngờ vang lên từ một phía khác của sân thượng: “Sao lúc này mà vẫn có kẻ trong đám rác rưởi kia tới được đây nhỉ?”
“Ai vậy?”
Hàn Nham ngồi bật dậy, nhìn về phía có giọng nói truyền tới với ánh mắt đề phòng.
Có một tảng đá chặn ngay trước mặt, gần chỗ họ đứng nên lúc đầu họ không nhận ra ở đây vẫn còn có người khác.
Một nhóm nam nữ với sự dẫn đầu của một người đàn ông khôi ngô tuấn tú bước ra từ phía sau tảng đá, đi tới trước mặt Sở Phàm và Hàn Nham.
“Hóa ra là bọn họ à?”
Sở Phàm hơi chau mày, cảm thấy kinh ngạc khi trông thấy họ.
Lúc này, xuất hiện trước mặt họ chính những người lúc trước anh từng có duyên gặp mặt – Sở Thiên Quân.
Sở Khải Hoàn không có ở đây, không biết có phải là bị rơi xuống biển làm mồi cho cá rồi hay không mà giờ đám người Sở Mân Tuệ vốn cùng một đội với Sở Khải Hoàn thì giờ đã về đội của Sở Thiên Quân.
“Anh Thiên Quân, phía bên bọn họ thơm quá, hình như toàn là đồ quý đấy nhỉ!”
Lúc này, một người đàn ông sán tới Sở Thiên Quân, mắt nhìn thèm thuồng vào chiếc túi sau lưng Sở Phàm, nói nhỏ.
Mặc dù nhỏ nhưng những lời nói ra ở chỗ sân thượng trống trải này thì ai cũng đều có thể nghe thấy cả.
Sở Thiên Quân đương nhiên cũng ngửi thấy mùi thơm nồng đó, nếu không hắn cũng đã không đích thân đi tới.
Hắn bước tới trước, khách sáo nói với Sở Phàm: “Người anh em này, tôi là Sở Thiên Quân, thuộc nhánh phụ của nhà họ Sở, nếu tôi đoán không nhầm thì trong túi phía sau lưng anh toàn là báu vật của đảo Thiên Tinh phải không?”
“Thế thì sao?”
Sở Phàm nheo mắt, thản nhiên nói.
“Tôi có chút yêu cầu, không biết người anh em có thể nhường lại một vài loại món mà mình yêu thích không, chúng tôi có thể dùng tiền để mua”.
Đôi mắt Sở Thiên Quân lóe sáng.
“Tiền à?”
Sở Phàm nhếch mép: “Mọi người đều là người của nhà họ Sở, dù là nhánh phụ thì có mấy nhà là thiếu tiền chứ? Anh dùng tiền để giao dịch với tôi thì có phải là xem thường nhà họ Sở và xem thường chính mình không?”
Sắc mặt Sở Thiên Quân trở nên vô cùng khó coi khi Sở Phàm nói vậy.
Nhưng Sở Phàm nói rất hợp lý khiến hắn ta nghẹn lời.
Lúc này, gã đàn ông với ánh mắt tham lam khi nãy bước tới, lạnh giọng hét lớn: “Thằng nhãi, ăn nói đàng hoàng thì mày không chịu nghe, lại muốn bọn tao đổi cách nói chuyện đấy à?”
“Các anh định đổi cách gì nào?”
Sở Phàm chỉ cảm thấy nực cười khi nghe thấy vậy.
Lúc này mặt anh toàn bụi bặm nên những người kia không nhận ra là điều hết sức bình thường.
Nhưng sao bọn chúng không hề nghi ngờ, rằng nếu thực lực của Sở Phàm không đủ thì sao anh có thể lấy được nhiều món quý giá như vậy?
Những thứ này đều do Sở Phàm và Hàn Nham đoạt được từ miệng của từng con dã thú hung mãnh và vô cùng to lớn.
Có mấy lần Sở Phàm còn suýt bị lật thuyền ở trong ống cống dù anh rất giỏi giang.
Có thể nói tất cả những thứ ở sau lưng anh có được là nhờ vào cuộc chiến đẫm máu mà anh và Hàn Nham đã trải qua.
Vậy mà giờ đám người này hung hăng đòi dùng tiền để mua chúng sao?
Coi thường ai thế!
Sở Thiên Quân biết là không thể thương lượng được khi thấy Sở Phàm nở nụ cười khinh thường.
Hắn nhếch miệng, cười gằn.
“Sớm biết anh không hợp tác như vậy thì tôi đã không phải giả bộ làm người quân tử rồi, tôi vẫn thích giải quyết vấn đề một cách trực tiếp hơn!”
Vừa dứt lời, hắn bèn lao về phía Sở PHàm, nắm đấm xé gió lao thẳng vào đầu anh.
Sở Phàm còn chưa phản ứng thì Hàn Nham đứng bên cạnh đã ra tay, anh ấy cũng tung một cú đấm long trời.
Ầm!
Một tiếng nổ nặng nề vang lên.
Hai người đồng thời lùi lại bốn, năm bước mới dừng lại.
Sở Thiên Quân tỏ ra kinh ngạc, không ngờ người mới lên tới đây lại có thực lực tương đương với hắn.
Thật đúng là càng lúc càng thú vị.
/522
|