Đi theo Sở Phàm cả một đoạn đường, Sở Phàm đến thẳng luôn quầy quyên góp của trường, giơ thẻ ngân hàng ra.
“Quyên góp, năm trăm nghìn trong thẻ quyên góp hết luôn.” Nói xong Sở Phàm đặt thẻ vào máy quẹt thẻ, nhập mật khẩu rồi ‘tít’ một cái, âm thanh hiển thị thanh toán thành công.
“Năm...... năm trăm nghìn? Quyên góp hết luôn rồi?” Nhân viên làm việc ở quầy quyên góp cảm thấy kinh hoàng, có chuyện gì vậy? Có người đã quyên góp năm trăm nghìn à? Bọn họ tổ chức hoạt động cho các sinh viên quyên góp tiền hỗ trợ đồng bào miền núi gặp khó khăn, hơn mười ngày mới góp được hơn ba mươi nghìn tệ, người này một lúc góp hẳn năm trăm nghìn? Quan trọng là người ta không chỉ nói chơi mà người ta quyên góp thật luôn, thanh toán thành công, hơn nữa hóa đơn thanh toán cũng đã được in ra.
“Đúng vậy, ủng hộ cho các em ở vùng miền núi khó khăn, tiện thể để việc thiện nguyện này chứng kiến cho sự quay lại của em và cô ấy.” Sở Phàm cười hi hi rồi nói, cũng nhìn sang phía Trần Mộng Vũ.
Trần Mộng Vũ như chết lặng ở đó, biểu cảm kinh ngạc của cô ta chứng minh một điều tinh thần cô ta ngay lúc này rất không bình thường.
“Sở Phàm, mẹ kiếp, anh lại quyên góp tất cả số tiền rồi à? Đầy óc anh có vấn đề hả? Năm trăm nghìn đấy, là cả năm trăm nghìn liền!” Trần Mộng Vũ đột nhiên chửi thẳng.
Cô ta lao lên: “Trả năm trăm nghìn lại đây, chúng tôi không quyên góp!”
Trần Mộng Vũ khóc lóc om sòm kéo lấy anh nhân viên, cướp lấy chiếc máy quẹt thẻ trên tay anh ấy.
“Số...... số tiền này đã quẹt thẻ rồi thì đâu có hoàn lại được đâu?” Anh nhân viên cũng thấy khó xử.
“Sở Phàm, bảo bọn họ trả tiền lại đi, báo cảnh sát! Đúng rồi, báo cảnh sát đi! Để cảnh sát đến xử lý!” Đột nhiên hai mắt Trần Mộng Vũ sáng lên, lấy điện thoại ra định gọi 110, nhưng Sở Phàm chỉ cười nhạt.
“Tiền đã ủng hộ rồi thì không trả lại được, số tiền này đều sẽ đến thẳng hội Quỹ từ thiện, hơn nữa, anh cũng đâu có muốn lấy lại tiền về, đây là chứng minh cho sự hàn gắn tình cảm của chúng mình cơ mà, tượng trưng cho tình yêu thuần khiết, trong sạch của chúng ta.”
“Hôm nay anh cuối cùng đã hiểu ra, trước đây tất cả những gì em làm đều là vì muốn tốt cho anh, đều vì muốn làm cho anh phải cố gắng, vậy mà anh cứ tưởng em chê anh không có tiền nên cảm thấy anh vô dụng cơ đấy.”
“Đi thôi, anh đưa em ra lề đường ăn vặt nhé, trên người anh vẫn còn mấy trăm tệ trước đây làm thêm vẫn còn thừa lại, mai anh sẽ lại đi tìm một công việc làm thêm khác, để nuôi em thì không thành vấn đề.” Sở Phàm cười nói.
“Tôi ăn cái đầu anh ấy, ăn ăn ăn, sao anh không biến thành con lợn đi? Năm trăm nghìn anh còn đi quyên góp hết, mẹ kiếp, đầu óc anh toàn bã đậu à? Cút đi!”
Trần Mộng Vũ tức đến mức sắp khóc, năm trăm nghìn đó, vốn là số tiền thuộc về cô ta, thế mà loại ngu này lại đi ủng hộ hết? Bảo sao anh ta lại là trẻ mồ côi, chắc bố mẹ chết sớm vì tức cũng nên.
Nhìn Trần Mộng Vũ tức tối bỏ đi, trong lòng Sở Phàm không hề có chút dao động.
Toàn là lừa lọc hết, ghê thật, người phụ nữ này ngay từ đầu đã nhắm vào túi tiền của anh, giờ biết anh lại trở về bộ dạng nghèo khổ trước đây thì ngay lập tức trở mặt bỏ đi, nhưng Sở Phàm không hề cảm thấy kỳ lạ gì cả, càng không có một chút lưu luyến gì, trong lòng anh giờ đây chỉ có Mộng Dao, không biết tối hôm qua sau khi anh về người nhà cô có làm khó cô ấy không.
Vừa nghĩ, Mộng Dao liền gọi điện tới.
“Mộng Dao, hôm nay em không phải đi học à? Chị em vừa tìm anh xong, hôm nay đã xảy ra một chuyện vô cùng thú vị.” Chưa đợi Trần Mộng Dao nói thì Sở Phàm đã hồ hởi nói trước.
“Em biết...... em cũng muốn nói với anh chuyện này, mọi người biết anh trúng xổ số, nên anh cẩn thận chút nhé......” Trần Mộng Dao suy nghĩ cả đêm, cuối cùng vẫn quyết định lén lút nói chuyện này cho Sở Phàm, để tránh Sở Phàm không biết rồi lại phải chịu tổn thương.
“Chị em vừa bị anh trọc cho tức quá bỏ đi rồi.” Sở Phàm cười phá lên.
“Vậy á?”
Trần Mộng Dao cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, sau đó Sở Phàm kể lại toàn bộ câu chuyện cho Trần Mộng Dao nghe, cô ấy cũng phải bật cười, không ngờ Sở Phàm lại láu cá như vậy, biết chị cô cố tình giở trò quay lại là có ý đồ xấu, thế là dựng bẫy để gài lại chị ấy.
Còn về năm trăm nghìn, đối với Sở Phàm mà nói anh có cả vô số năm trăm nghìn như vậy, nên không hề để ý gì cả.
“Anh Sở Phàm, em làm như vậy có phải là không tốt lắm không? Em luôn cảm thấy em và mọi người đã không còn giống người một nhà nữa, em...... em bắt đầu đứng về phía anh nhiều hơn.” Trần Mộng Dao đỏ mặt.
“Người một nhà, trước hết em phải tự hỏi bản thân mình, bọn họ có coi em là người một nhà hay không.”
“Mộng Dao, không phải là anh muốn chia rẽ mối quan hệ của mọi người, đối với em mà nói, em hoàn toàn có thể tự lựa chọn cuộc sống theo như mình mong muốn, không hổ thẹn với ai là được.”
“Chị em quá thiên về tiền bạc và danh lợi, trong con mắt chị em, em chẳng qua chỉ là một thứ công cụ để kiếm tiền, cũng có thể là cả nhà em đều như vậy, trong một dòng họ lớn, thì lòng người và thói đời sẽ rõ rệt hơn so với gia đình bình thường, nếu em vì cảm thấy áy náy mà cứ buộc mình trong cái khuôn khổ đó, thì em mãi mãi sẽ chỉ là một thứ công cụ, mà bọn họ cũng chỉ mong em như vậy.”
Trần Mộng Dao thực sự sống quá tình cảm.
Hơn nữa dù sao cũng là người thân trong gia đình, Trần Mộng Dao sẽ không bao giờ có thể làm chuyện gì quá đáng được.
“Em biết rồi anh Sở Phàm, em còn phải nói với anh một chuyện này nữa, em cũng là bất đắc dĩ.” Sau đó Trần Mộng Dao nói vể kế hoạch của chị cô, chính là hai chị em cùng thay phiên nhau ra mặt, chị không được thì đến em, mục đích chính là khiến cho Sở Phàm phải nôn hét số tiền còn lại ra, Trần Mộng Dao bị ép đến bất lực, cô cũng không thể không làm theo, nhưng nói trước chuyện này cho Sở Phàm rồi thì anh ấy ít nhất sẽ không cảm thấy mình bị lừa, và cô tin là Sở Phàm sẽ biết phải làm như thế nào.
Ai ngờ Sở Phàm nghe xong liền cười phá lên.
Trần Mộng Vũ muốn Trần Mộng Dao đi dụ dỗ Sở Phàm, cô ta dự đoán được trước là mình sẽ thất bại, vì dù sao mối quan hệ giữa hai người đã kết thúc hoàn toàn, không thể hàn gắn lại được, nên cô ta cũng chỉ đến thử xem sao. Phản ứng của Sở Phàm hôm nay quả thực đã vượt quá sự tưởng tượng của Trần Mộng Vũ, nhưng nếu bình tĩnh lại thì chắc cô ta cũng sẽ hiểu được, hôm nay là Sở Phàm đã cố tình chơi cô ta, còn chuyện để Trần Mộng Dao ra tay là kế hoạch dự bị của cô ta, vì cô ta cũng nhận ra Sở Phàm đối xử với Trần Mộng Dao rất tốt, tốt một cách quá đáng, đây rõ ràng là biểu hiện của sự thích đến cực độ, thậm chí có thể nói là Sở Phàm đang yêu thầm Trần Mộng Dao.
Chính vì điều này Trần Mộng Dao đã trở thành một quân cờ của cô ta từ lúc nào không hay, một quân cờ đi chinh phục Sở Phàm.
Nhưng cô ta không hề biết rằng, chính điều này là ý muốn của Sở Phàm, cô muốn đi lừa tôi thì cứ việc, tác thành chuyện tình cảm của anh với Mộng Dao mới là điều quan trọng hơn cả.
“Biết đâu anh còn phải cảm ơn chị em đấy.” Sở Phàm nói một câu khiến Trần Mộng Dao cảm thấy khó hiểu.
“Anh không giận à? Em còn tưởng anh sẽ giận em.” Trần Mộng Dao nói vưới giọng đầy lo lắng.
“Không giận đâu, chị em bảo em khi nào thì bắt đầu hành động thế? Kế hoạch như thế nào vậy? Bảo em đi hẹn hò với anh? Cùng đi ăn rồi đi xem phim với anh? Làm bạn gái anh à? Hay là......?” Sở Phàm hỏi với giọng hồi hộp, mà không hề biết phía đầu dây bên kia mặt Trần Mộng Dao đang đỏ bừng vì ngại.
“Đâu có...... chỉ là bảo em đưa anh về nhà gặp mọi người, nói...... nói...... nói là chúng mình...... có thể thử xem sao.” Trần Mộng Dao lắp bắp.
Phía bên này Sở Phàm cười ha hả, mặt mày rạng rỡ, nhà họ Trần vì tiền mà không cần đến cả danh dự nữa, cho Mộng Dao làm bạn gái anh để thăm dò về gia thế của anh? Cuối cùng ai thắng ai thua còn chưa biết đâu.
“Được, ngày mai anh sẽ cùng em đến nhà em gặp mọi người, để xem bọn họ có thể giở trò gì!” Sở Phàm cười với vẻ xảo quyệt.
/522
|