Trương Hào sợ hãi, chặt một ngón tay của hắn? Cho đến giờ phút này chỉ có hắn đi chặt ngón tay người khác, còn đây là lần đầu tiên nhận ra ngón tay của mình sắp bị chặt đến nơi, ngay lập tức trong lòng hắn cảm thấy căm phẫn, nhưng lại không kìm được nỗi sợ hãi đang nhen nhóm từ sâu thẳm trong con người mình.
“Sở Phàm, thế này......liệu có......?” Mao Cương ngập ngừng hỏi.
Động một tý là chặt ngón tay người khác, mâu thuẫn này sẽ không nhỏ đâu, Trương Hào tuy xuất phát có muộn hơn chút, nhưng sống rất khôn khéo, lại quen biết rộng, tuy giờ thế lực không được bằng Mao Cương, nhưng sau này thì khó mà nói trước được, Sở Phàm giờ lại ngông cuồng như vậy, e rằng sau này khó mà phát triển thuận lợi được.
Mao Cương không biết thân phận của Sở Phàm, thực ra lần mâu thuẫn này hắn muốn làm một người đứng giữa giải hòa.
Dọa tên Trương Hào trước, để Trương Hào đến cầu xin hắn, rồi hắn sẽ nói vài lời tốt để xin Sở Phàm, biến chuyện này từ lớn thành nhỏ, cuối cùng Trương Hào và Sở Phàm đều sẽ cảm kích hắn.
Ai ngờ mấy lời xin tha của hắn còn chưa kịp nói ra, Sở Phàm đã muốn ra tay luôn.
“Sao? Anh muốn xin cho hắn à?” Sở Phàm nhíu mày.
“Nể tình chúng ta cũng là chỗ quen biết nên tôi mới không ra tay mạnh, chứ nếu không tôi đã cắt luôn cả cánh tay của hắn rồi.”
“Sở Phàm, Trương Hào cũng không biết Mộng Dao, cũng không phải cố ý, cậu xem có thể trừng phạt cậu ta bằng cách khác không? Giờ chặt ngón tay thế này, thì coi như mất luôn cả đời ấy chứ?” Mao Cương cười với giọng muốn xin xỏ.
“Ý anh là tất cả những người không quen biết Mộng Dao trên thế giới này đều có thể làm hại cô ấy mà không phải trả giá đúng không? Mao Cương, hay là chặt đứt một ngón tay của anh đi?” Mặt Sở Phàm sắc lạnh: “Tôi rất cảm ơn vì anh đã cứu Mộng Dao, nhưng anh cũng đừng quên những gì mà anh lấy được từ phía tôi, anh đừng được đằng chân lân đằng đầu như thế.”
Nếu là Sở Phàm của ngày thường, tuyệt đối sẽ không nói những lời như vậy, anh thích vui vẻ hòa nhã, giản dị dễ gần, nhưng với điều kiện đừng có chạm vào giới hạn của anh, nếu nghĩ rằng ai cũng có thể đạp đầu cưỡi cổ anh, vậy thì đã hoàn toàn sai lầm.
Nụ cười trên khuôn mặt của Mao Cương đông cứng lại, hắn không ngờ Sở Phàm lại không cho hắn thể diện như vậy.
“Anh Mao, người này rốt cuộc là ai thế? Mẹ kiếp ngông cuồng thế chứ lại, đến anh mà hắn cũng không coi ra gì? Anh cứ nói đi, em xem có làm gì được hắn không, mẹ nó chứ em cay lắm rồi đấy!” Trương Hào giơ tay ta đập gãy luôn chiếc bàn bên cạnh, tức đến tối sầm mặt lại.
“Chuyện này......”
Trong lòng Mao Cương vẫn còn chút kiêng dè, giờ đây trước mặt hắn có hai sự lựa chọn, một là nghiêng về phía Sở Phàm, trị cho Trương Hào một trận, sau này hắn vẫn có thể tiếp tục hợp tác được với Sở Phàm, có thể tiếp tục hợp tác được với tập đoàn Minh Châu, nhưng hắn phải nhịn cục tức này, thật ra câu nói vừa rồi của Sở Phàm đã khiến hắn mất hết thể diện, nên hắn cảm thấy khó chịu.
Hai là vẫn giữ thái độ của người đứng giữa, không nói gì cả, mặc kệ cho Sở Phàm và Trương Hào mâu thuẫn với nhau, kệ bọn họ thích làm gì thì làm, nhưng nếu lựa chọn như vậy thì hắn và Sở Phàm sẽ đứt gánh luôn, nếu Sở Phàm nói gì đó với tập đoàn Minh Châu, thì Mao Cương hắn cũng không còn hy vọng gì nữa.
Một lúc sau Mao Cương cười lên một tiếng, rõ ràng trong lòng đã có quyết định của mình.
“Cậu Sở Phàm cũng không có gia thế lớn gì, nhưng có mối quan hệ khá thân thiết với tập đoàn Minh Châu, đợt này tôi đang hợp tác với tập đoàn Minh Châu, cho nên dù sao vẫn cần phải nể mặt cậu sở Phàm đây.” Những lời nói này của Mao Cương cũng phải đắn đo một lúc mới dám nói ra.
Xét về vẻ bề ngoài hắn không đắc tội gì với Sở Phàm, nhưng ngay lúc này lại tiết lộ cho Trương Hào biết được thông tin của Sở Phàm.
Thứ nhất, Sở Phàm không phải là một kẻ máu mặt gì, cũng chỉ là có quan hệ thân thiết với tập đoàn Minh Châu mà thôi, nếu không cần ngồi vào con thuyền lớn như tập đoàn Minh Châu này, thì hoàn toàn có thể yên tâm đối phó với cậu ta.
Thứ hai, vẻ bề ngoài nói cần phải nể mặt Sở Phàm, nhưng thực ra lại đang xúi giục Trương Hào, mưu mô này đối phó với người khác còn được, chứ còn sau khi Sở Phàm nghe xong, trong lòng nở một nụ cười nhạt.
Những người lăn lộn trong xã hội này, ít có ai lại coi trọng tình cảm, mà toàn là đuổi theo danh lợi, nếu không phải là Sở Phàm có giá trị lợi dụng, thì Mao Cương việc gì phải nể mặt hắn?
“Thằng khốn, bố mày chẳng có quan hệ gì với tập đoàn Minh Châu cả, mày muốn chặt đứt ngón tay của bố mày? Bố mày sẽ cho mày chết!”
“Các anh em, xông lên cho tôi! Đánh chết hắn đi!”
Trương Hào cười khẩy, là một kẻ tinh ranh lăn lộn trong giang hồ bao lâu nay, sao hắn lại không hiểu ngụ ý của Mao Cương chứ? Giờ không ra tay còn đợi đến bao giờ?
“Ôi chết, đừng như vậy, đều là bạn bè cả, có gì cứ từ từ nói.” Mao Cương giả bộ vội vàng đến ngăn Trương Hào lại.
“Anh Mao, chuyện hôm nay không liên quan gì đến anh hết, anh đừng có ngăn em, em phải đánh chết hắn mới được.”
Trương Hào không nghe, gọi đàn em xông về phía Sở Phàm.
Mao Cương đứng bên cạnh thở dài, tuy hơi nhíu mày nhưng bên trong lại có cảm giác nhẹ nhõm của một người đứng ngoài xem kịch hay.
Hắn lựa chọn như vậy là gì câu nói của Sở Phàm đã chạm vào giới hạn của hắn, hắn có thể nói hùa theo người khác, tôn người khác lên cao, tự nhận mình là đàn em, có thể mặt mày niềm nở với bất kỳ ai, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận người khác chủ động đạp lên đầu hắn, không thể chấp nhận được sự không biết điều của người khác, cho rằng mình cao hơn người khác một bậc, huống hồ là những câu hỏi chất vấn hống hách vừa rồi của Sở Phàm, khiến hắn không còn chút thể diện nào?
Còn về chuyện của tập đoàn Minh Châu? Hắn sẽ tự biết cách giải thích, dù sao hắn cũng đâu có trở mặt hẳn với Sở Phàm, những lời hắn nói vừa nãy dù sao cũng không phải quá đáng, hắn cũng đã cố gắng hết mình rồi, ở đây người của Trương Hào đông, hắn không đánh lại được thì biết làm sao? Lấy cớ thì ai cũng tìm được, chỉ là có dễ tìm cớ hay không thôi.
“Nếu tao sợ loại rẻ rách như mày, thì tao đã không đi một mình tới đây.”
Sở Phàm hắng giọng, cơ thể anh gồng cong lên như một cây cung lớn, căng bứt ra, sống trong dòng họ mình từ nhỏ anh đã tiếp cận và được học về môn võ cổ truyền đứng đầu thế giời, là con cháu đời sau của nhà họ Sở, khả năng võ thuật vô cùng lợi hại, không phải kiểu như mấy kẻ võ thuật tầm thường có thể đọ được, Sở Phàm lại còn là hậu duệ xuất sắc nhất, có niềm say mê cuồng nhiệt với võ thuật, kể cả ba năm nay, anh vẫn kiên trì luyện tập hàng ngày, mỗi buổi sáng sớm trong công viên đều thấy bóng dáng anh ở đó.
Cú đấm vun vút bùm bụp của anh chĩa thẳng vào mặt ba người kia, ba đàn em của Trương Hào thâm tím mặt mày, quỳ gục dưới đất, máu bắn tứ tung khắp sàn, Sở Phàm không dừng tay ở đó, anh nhấc chân lên đạp cho ba người họ bắn về phía sau nằm chồng lên nhau, khi đi đến trước mặt Trương Hào, Sở Phàm tiện thể cầm lấy con dao thái lan trên bàn.
“Vốn dĩ chỉ cần một ngón tay, nhưng bây giờ......”
Ánh mắt sắc lạnh của Sở Phàm, lao nhanh một bước ấn mạnh Trương Hào xuống.
“Cứu em, anh Mao cứu em với, thằng khốn này muốn giết em!” Trương Hào khóc lóc như chết cha chết mẹ.
“Sở Phàm mau dừng tay lại, phía sau Trương Hào là nhà họ Trương ở khu Lâm Yên, sẽ gây phiền phức lớn đấy.” Mao Cương vội vàng đi ra ngăn.
Nhưng Sở Phàm giơ dao lên rồi chém mạnh xuống, cắt đứt luôn cả bàn tay hắn, máu tươi tuôn ra khắp mặt bàn, cả căn phòng bị Trương Hào gào thét trong đau đớn, đèn trần rung lắc dữ dội, Trương Hào lăn trên mặt sàn, miệng hắn phun đầy máu ra.
“Haiz, cậu gây rắc rối lớn rồi, nếu nhà họ Trương ở khu Lâm Yên mà biết, e rằng sẽ huy động lực lượng lớn đến đối phó cậu cho xem.” Mao Cương dọa.
“Vậy sao? Vậy thì cứ đến đi.” Sở Phàm cười, rồi nhìn sang Mao Cương: “Tôi rất thất vọng về anh.”
/522
|