Bùi Nguyễn Minh nhún vai, thản nhiên nói. “Sự thật đều ở đó, toàn bộ quá trình tôi đều ghi lại, có cần cung cấp cho mấy người không?” “Toàn bộ quá trình đều ghi lại?” Nữ cảnh sát khinh thường. “Anh coi đám cảnh sát Las Vegas chúng tôi đều là những kẻ ngu à? Chúng tôi đã sớm kiểm tra hiện trường, camera giám sát đã bị người ta ác ý phá hủy, sao có thể ghi hình được chứ?” “Hiện tại, thứ mà anh gọi là toàn bộ quá trình đều ghi lại kia, chắc chắn là giả đúng không?” “Theo như tôi được biết thì trên thế giới này có một loại kỹ thuật vô cùng tiên tiến, ngay cả nội dung ghi hình cũng có thể xuyên tạc được. Hơn nữa tôi đã hỏi thăm những người tận mắt có mặt ở hiện trường. Tất cả nhân chứng đều đứng ra làm chứng là anh ra tay đánh lén cảnh sát” “Hiện tại anh có nhận tội hay không? Nếu như không nhận tôi thì đừng trách chúng tôi nặng tay đấy.”
Bùi Nguyên Minh cười ha hả nói. “Sao nào? Tùy ý tìm mấy người được gọi là nhân chứng kia là muốn đổ oan cho tôi à?” “Các người đã điều tra nguyên nhân dẫn đến chuyện này chưa?” “Lời khai của đám nhân chứng có mặt ở hiện trường kia, các người đã điều tra đối chiếu chưa?" “Hiện trường có vật chứng không? Không có gì lại muốn định tội cho tôi? Các người muốn gì đây”
Nữ cảnh sát lạnh lùng quát. “Anh đang dạy tôi cách làm việc đấy hả?”
Vẻ mặt Bùi Nguyễn Minh bình thản. “Tôi muốn gọi điện thoại”
Vốn dĩ anh còn muốn nói một chút đạo lý với cảnh sát ở Las Vegas. Thế nhưng anh phát hiện ra, giống như Hòa Ngọc Lân nói, trong cục cảnh sát Las Vegas, thì có bảy mươi phần trăm là người của nhà họ Hòa.
Cho nên cái mông của đám cảnh sát này đã sớm lệch sang một bên, cơ bản không có khả năng chấp pháp theo lẽ công bằng.
Nếu như những người này đã không tuân theo quy củ, Bùi Nguyễn Minh cũng lười chơi với bọn họ.
Cảnh sát nam kia trầm mặt nói. “Ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của chúng tôi, anh gọi điện thoại cái gì chứ?”
Vẻ mặt Bùi Nguyễn Minh đạm mạc, nói. “Các anh chắc chắn không cho tôi gọi cú điện thoại này sao? Không sợ đá trúng tấm sắt, đến lúc đó hối hận cũng không kịp à?” “Ôi chao, anh còn chuẩn bị tìm người đến dọa chúng tôi cơ đấy?” Nữ cảnh sát cười nhạo một tiếng, trên dưới dò xét Bùi Nguyên Minh một lúc, sau đó đưa điện thoại di động của anh, tùy ý nhét đến trước mặt anh. “Gọi đi, tôi muốn xem xem, anh có thể tìm được ai đến giải vây cho mình!”
Bùi Nguyễn Minh cũng không nói nhảm mà chính là trực tiếp cầm điện thoại lên gọi đến số của Thái Văn Triết “Tổng giám đốc Bùi, sao sớm như thế anh đã gọi điện thoại cho tôi rồi? Là có việc gì muốn dặn dò sao?” Ở đầu dây bên kia hình như Thôi Văn Triết có chút buồn ngủ.
Bùi Nguyên Minh cười hỏi. “Vừa dậy hả?” “Tối hôm qua thẩm vấn mấy người trong đêm, đã kiểm chứng ra một số manh mối, nhanh nhất trong hôm nay có thể cung cấp manh mối về kẻ bị tình nghỉ.” Thôi Văn Triết nhanh chóng báo cáo chuyện mà hôm qua Bùi Nguyên Minh đã dặn dò. “Có việc thì nói nhanh lên, lãng phí thời gian gì chứ? Anh cho rằng đây là nơi nào, để anh ở chỗ này câu giờ à?” Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Nữ cảnh sát không kìm được vỗ bàn nói. “Cho anh thêm một phút nữa, một phút sau, cúp máy
Đối diện, hình như Thôi Văn Triết nghe được gì đó, lúc này giọng nói của anh ta trở nên nghiêm túc hơn. “Tổng giám đốc Bùi, anh đang ở đâu thế?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên đáp. “Cục cảnh sát Las Vegas, cậu tư nhà họ Hòa Hòa Ngọc Lân tố cáo tôi đánh lén cảnh sát, hai vị cảnh sát đây muốn đổ oan cho tôi mấy tội. “Cục cảnh sát Las Vegas?" Thôi Văn Triết hơi sững sờ, một lát sau anh ta giận tím mặt. "Bọn họ thật đúng là to gan, ngay cả anh mà cũng dám bắt. Tôi sẽ lập tức đến ngay"
Sau khi cúp máy, nữ cảnh sát thu lại điện thoại của Bùi Nguyễn Minh, vẻ mặt khinh thường nói. “Hữu dụng không? Anh nói thử xem, anh gọi cú điện thoại này có tác dụng không?" “Còn cố ý làm ra vẻ là muốn uy hiếp chúng tôi sao?” “Cú điện thoại này của anh, nếu như không phải giả bộ gọi cho bạn bè để diễn kịch thì tôi ăn di động”
Nghe nói thế, cảnh sát nam kia cũng mang theo vẻ trêu tức.
Một người đại lục ở đất Las Vegas này có thể quen biết nhân vật lớn nào chứ?
Hơn nữa còn đắc tội với người nhà họ Hòa, đúng là đi tìm chết.
Bùi Nguyên Minh cười ha hả nói. “Sao nào? Tùy ý tìm mấy người được gọi là nhân chứng kia là muốn đổ oan cho tôi à?” “Các người đã điều tra nguyên nhân dẫn đến chuyện này chưa?” “Lời khai của đám nhân chứng có mặt ở hiện trường kia, các người đã điều tra đối chiếu chưa?" “Hiện trường có vật chứng không? Không có gì lại muốn định tội cho tôi? Các người muốn gì đây”
Nữ cảnh sát lạnh lùng quát. “Anh đang dạy tôi cách làm việc đấy hả?”
Vẻ mặt Bùi Nguyễn Minh bình thản. “Tôi muốn gọi điện thoại”
Vốn dĩ anh còn muốn nói một chút đạo lý với cảnh sát ở Las Vegas. Thế nhưng anh phát hiện ra, giống như Hòa Ngọc Lân nói, trong cục cảnh sát Las Vegas, thì có bảy mươi phần trăm là người của nhà họ Hòa.
Cho nên cái mông của đám cảnh sát này đã sớm lệch sang một bên, cơ bản không có khả năng chấp pháp theo lẽ công bằng.
Nếu như những người này đã không tuân theo quy củ, Bùi Nguyễn Minh cũng lười chơi với bọn họ.
Cảnh sát nam kia trầm mặt nói. “Ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của chúng tôi, anh gọi điện thoại cái gì chứ?”
Vẻ mặt Bùi Nguyễn Minh đạm mạc, nói. “Các anh chắc chắn không cho tôi gọi cú điện thoại này sao? Không sợ đá trúng tấm sắt, đến lúc đó hối hận cũng không kịp à?” “Ôi chao, anh còn chuẩn bị tìm người đến dọa chúng tôi cơ đấy?” Nữ cảnh sát cười nhạo một tiếng, trên dưới dò xét Bùi Nguyên Minh một lúc, sau đó đưa điện thoại di động của anh, tùy ý nhét đến trước mặt anh. “Gọi đi, tôi muốn xem xem, anh có thể tìm được ai đến giải vây cho mình!”
Bùi Nguyễn Minh cũng không nói nhảm mà chính là trực tiếp cầm điện thoại lên gọi đến số của Thái Văn Triết “Tổng giám đốc Bùi, sao sớm như thế anh đã gọi điện thoại cho tôi rồi? Là có việc gì muốn dặn dò sao?” Ở đầu dây bên kia hình như Thôi Văn Triết có chút buồn ngủ.
Bùi Nguyên Minh cười hỏi. “Vừa dậy hả?” “Tối hôm qua thẩm vấn mấy người trong đêm, đã kiểm chứng ra một số manh mối, nhanh nhất trong hôm nay có thể cung cấp manh mối về kẻ bị tình nghỉ.” Thôi Văn Triết nhanh chóng báo cáo chuyện mà hôm qua Bùi Nguyên Minh đã dặn dò. “Có việc thì nói nhanh lên, lãng phí thời gian gì chứ? Anh cho rằng đây là nơi nào, để anh ở chỗ này câu giờ à?” Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Nữ cảnh sát không kìm được vỗ bàn nói. “Cho anh thêm một phút nữa, một phút sau, cúp máy
Đối diện, hình như Thôi Văn Triết nghe được gì đó, lúc này giọng nói của anh ta trở nên nghiêm túc hơn. “Tổng giám đốc Bùi, anh đang ở đâu thế?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên đáp. “Cục cảnh sát Las Vegas, cậu tư nhà họ Hòa Hòa Ngọc Lân tố cáo tôi đánh lén cảnh sát, hai vị cảnh sát đây muốn đổ oan cho tôi mấy tội. “Cục cảnh sát Las Vegas?" Thôi Văn Triết hơi sững sờ, một lát sau anh ta giận tím mặt. "Bọn họ thật đúng là to gan, ngay cả anh mà cũng dám bắt. Tôi sẽ lập tức đến ngay"
Sau khi cúp máy, nữ cảnh sát thu lại điện thoại của Bùi Nguyễn Minh, vẻ mặt khinh thường nói. “Hữu dụng không? Anh nói thử xem, anh gọi cú điện thoại này có tác dụng không?" “Còn cố ý làm ra vẻ là muốn uy hiếp chúng tôi sao?” “Cú điện thoại này của anh, nếu như không phải giả bộ gọi cho bạn bè để diễn kịch thì tôi ăn di động”
Nghe nói thế, cảnh sát nam kia cũng mang theo vẻ trêu tức.
Một người đại lục ở đất Las Vegas này có thể quen biết nhân vật lớn nào chứ?
Hơn nữa còn đắc tội với người nhà họ Hòa, đúng là đi tìm chết.
/4183
|