Bùi Nguyên Minh nghe thấy thế thì khẽ cau mày nói.
“Ngay cả võ học tinh túy của Đại Hạ chúng ta cũng bị mang ra đấu giá? Có phải Đạo Quan Ngũ Mai này hơi quá đáng rồi không?”.
Đồng Hoài An thở dài, nói.
“Đây chính là chỗ cao minh của đám người Đạo Quan Ngũ Mai này, điển tịch võ học mà bọn họ lấy ra đều là những thứ tồn tại trong quá khứ, đã sớm trở thành truyền thuyết, đương đại đã sớm không còn truyền nhân nữa.”
“Vì thế không ai có thể chứng minh được chủ nhân của những thứ kia rốt cuộc là ai, chỉ có thể ngầm thừa nhận là của Đạo Quận Ngũ Mai”.
“Đạo Quan Ngũ Mai này mang đồ của nhà mình ra đấu giá, bọn họ thích bán cho người nào thì bản cho người đó, còn ai quản được bọn họ sao?”.
Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu, chẳng qua ánh mắt anh lại lạnh lẽo như hầm băng. Văn hóa Đại Hạ được truyền bá ra nước ngoài, đây là truyện tốt.
Thế nhưng mang một số tinh hoa trong văn minh Đại Hạ bán ra ngoài, việc này đã chạm đến phòng tuyến của Bùi Nguyên Minh.
Đổng Hoài An không phát giác được trong mắt Bùi Nguyên Minh lóe lên ý lạnh nhàn nhạt, cô ta tiếp tục nói.
“Chính bởi vì những nguyên nhân này, mỗi buổi đấu giá của Đạo Quan Ngũ Mai đều có thể hấp dẫn được vô số nhân vật lớn trong và ngoài nước.”.
“Mỗi buổi đấu giá hàng năm chỉ có ba trăm tấm thiệp mời. Tôi nghe nói hôm nay mỗi một suất đã bị đẩy lên mức tiền tỷ rồi. Thư mời mà chúng ta đang dùng là của ba tôi. Không có mặt mũi của ba tôi, tôi cũng không lấy được thư mời này.” Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47!
Sắc mặt Bùi Nguyên Minh khôi phục lại bình thường, khẽ gật đầu, sau đó nheo mắt lại, ánh mắt nhìn về phía trước. "Xem ra cô ả Maria kia cũng hướng về buổi đấu giá này mà đến” “Cũng không biết rốt cuộc cô ta hướng về thứ gì”
Nghe được Bùi Nguyên Minh nói, Đổng Hoài An cũng cau mày, nhìn về phía trước, vẻ mặt của cô ta càng thêm lạnh hơn.
| Lúc này đây ở phía trước, Trương Alex và Maria đang nắm tay nhau đi đến, nhỏ giọng cười nói, lộ ra khí chất hơn người, vừa nhìn là biết một đôi.
Không ít nhân vật lớn ở Cảng Thành nhìn thấy cảnh tượng này đều lộ ra ý cười sâu xa.
Phạm vi Cảng Thành không lớn, vì thế tất cả mọi người đều rõ ràng Trương Alex và Đồng Hoài An có hôn ước với nhau.
Mà lúc này đây ở ngay trước mặt Đồng Hoài An, Trương Alex anh anh em em với một cô gái tây, đây là vứt mặt mũi nhà họ Đổng xuống đất rồi giẫm lên.
Hiện tại nhà họ Đổng là người đứng đầu Cảng Thành lại không làm gì được một nhà họ Trường tiền nhiệm, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài chỉ sợ sẽ rước lấy không ít chỉ trích, thậm chí còn khiến địa vị của nhà họ Đổng ở Cảng Thành rớt xuống ngàn mét.
Sắc mặt Đổng Hoài An thay đổi, sau đó lại khôi phục như bình thường.
Cô ta đương nhiên biết mức độ ảnh hưởng của chuyện này, thế nhưng cô ta lại càng rõ ràng hơn, lúc này đây nếu có ta đi lên cãi lộn sẽ chỉ khiến người ta chê cười, như vậy càng làm cho nhà họ Đổng mất mặt.
Ngay sau đó cô ta hít sâu một hơi rồi nói. “Anh Bùi, không cần để ý đến tên tiểu nhân vô sỉ Trương Alex kia nữa, tôi tự có cách đối phó với anh ta.” Bùi Nguyên Minh cười đáp. “Lúc cần đến tôi thì cứ nói, tôi cam đoan có thể đánh sưng mặt anh ta.” Hiển nhiên Đồng Hoài An sợ Bùi Nguyên Minh ra tay ở chỗ này. Chẳng qua đối với Bùi Nguyên Minh mà nói, vấn đề và mặt này, anh chưa chắc đã cần anh tự mình ra tay. Nếu như anh muốn, anh sẽ có cách trừng trị Trương Alex này. Ngay sau đó hai người rất khiêm tốn đi vào trong hiện trường buổi đấu giá, không khiến người khác chú ý. Sau khi đến nơi mới phát hiện đây là một vườn hoa cỡ lớn trên không trung, xung quanh thiết kế không ít ghế dài. Chính giữa là một đài cao, phía trên là đèn chiếu.
Bùi Nguyễn Minh nheo mắt nhìn xung quanh, phát hiện tuy còn nửa tiếng nữa mới đến tám giờ, nhưng lúc này hội trường đã chật kín người, mỗi khách đều đến trước, đồng thời mang theo vẻ chờ mong.
- -----------------
“Ngay cả võ học tinh túy của Đại Hạ chúng ta cũng bị mang ra đấu giá? Có phải Đạo Quan Ngũ Mai này hơi quá đáng rồi không?”.
Đồng Hoài An thở dài, nói.
“Đây chính là chỗ cao minh của đám người Đạo Quan Ngũ Mai này, điển tịch võ học mà bọn họ lấy ra đều là những thứ tồn tại trong quá khứ, đã sớm trở thành truyền thuyết, đương đại đã sớm không còn truyền nhân nữa.”
“Vì thế không ai có thể chứng minh được chủ nhân của những thứ kia rốt cuộc là ai, chỉ có thể ngầm thừa nhận là của Đạo Quận Ngũ Mai”.
“Đạo Quan Ngũ Mai này mang đồ của nhà mình ra đấu giá, bọn họ thích bán cho người nào thì bản cho người đó, còn ai quản được bọn họ sao?”.
Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu, chẳng qua ánh mắt anh lại lạnh lẽo như hầm băng. Văn hóa Đại Hạ được truyền bá ra nước ngoài, đây là truyện tốt.
Thế nhưng mang một số tinh hoa trong văn minh Đại Hạ bán ra ngoài, việc này đã chạm đến phòng tuyến của Bùi Nguyên Minh.
Đổng Hoài An không phát giác được trong mắt Bùi Nguyên Minh lóe lên ý lạnh nhàn nhạt, cô ta tiếp tục nói.
“Chính bởi vì những nguyên nhân này, mỗi buổi đấu giá của Đạo Quan Ngũ Mai đều có thể hấp dẫn được vô số nhân vật lớn trong và ngoài nước.”.
“Mỗi buổi đấu giá hàng năm chỉ có ba trăm tấm thiệp mời. Tôi nghe nói hôm nay mỗi một suất đã bị đẩy lên mức tiền tỷ rồi. Thư mời mà chúng ta đang dùng là của ba tôi. Không có mặt mũi của ba tôi, tôi cũng không lấy được thư mời này.” Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47!
Sắc mặt Bùi Nguyên Minh khôi phục lại bình thường, khẽ gật đầu, sau đó nheo mắt lại, ánh mắt nhìn về phía trước. "Xem ra cô ả Maria kia cũng hướng về buổi đấu giá này mà đến” “Cũng không biết rốt cuộc cô ta hướng về thứ gì”
Nghe được Bùi Nguyên Minh nói, Đổng Hoài An cũng cau mày, nhìn về phía trước, vẻ mặt của cô ta càng thêm lạnh hơn.
| Lúc này đây ở phía trước, Trương Alex và Maria đang nắm tay nhau đi đến, nhỏ giọng cười nói, lộ ra khí chất hơn người, vừa nhìn là biết một đôi.
Không ít nhân vật lớn ở Cảng Thành nhìn thấy cảnh tượng này đều lộ ra ý cười sâu xa.
Phạm vi Cảng Thành không lớn, vì thế tất cả mọi người đều rõ ràng Trương Alex và Đồng Hoài An có hôn ước với nhau.
Mà lúc này đây ở ngay trước mặt Đồng Hoài An, Trương Alex anh anh em em với một cô gái tây, đây là vứt mặt mũi nhà họ Đổng xuống đất rồi giẫm lên.
Hiện tại nhà họ Đổng là người đứng đầu Cảng Thành lại không làm gì được một nhà họ Trường tiền nhiệm, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài chỉ sợ sẽ rước lấy không ít chỉ trích, thậm chí còn khiến địa vị của nhà họ Đổng ở Cảng Thành rớt xuống ngàn mét.
Sắc mặt Đổng Hoài An thay đổi, sau đó lại khôi phục như bình thường.
Cô ta đương nhiên biết mức độ ảnh hưởng của chuyện này, thế nhưng cô ta lại càng rõ ràng hơn, lúc này đây nếu có ta đi lên cãi lộn sẽ chỉ khiến người ta chê cười, như vậy càng làm cho nhà họ Đổng mất mặt.
Ngay sau đó cô ta hít sâu một hơi rồi nói. “Anh Bùi, không cần để ý đến tên tiểu nhân vô sỉ Trương Alex kia nữa, tôi tự có cách đối phó với anh ta.” Bùi Nguyên Minh cười đáp. “Lúc cần đến tôi thì cứ nói, tôi cam đoan có thể đánh sưng mặt anh ta.” Hiển nhiên Đồng Hoài An sợ Bùi Nguyên Minh ra tay ở chỗ này. Chẳng qua đối với Bùi Nguyên Minh mà nói, vấn đề và mặt này, anh chưa chắc đã cần anh tự mình ra tay. Nếu như anh muốn, anh sẽ có cách trừng trị Trương Alex này. Ngay sau đó hai người rất khiêm tốn đi vào trong hiện trường buổi đấu giá, không khiến người khác chú ý. Sau khi đến nơi mới phát hiện đây là một vườn hoa cỡ lớn trên không trung, xung quanh thiết kế không ít ghế dài. Chính giữa là một đài cao, phía trên là đèn chiếu.
Bùi Nguyễn Minh nheo mắt nhìn xung quanh, phát hiện tuy còn nửa tiếng nữa mới đến tám giờ, nhưng lúc này hội trường đã chật kín người, mỗi khách đều đến trước, đồng thời mang theo vẻ chờ mong.
- -----------------
/4183
|