“Quản lý Tôn Thanh Trúc, đã xảy ra chuyện gì thế? Chúng tôi đã gọi món được nửa tiếng rồi mà mấy người còn chưa mang đồ ăn lên, đây là xem thường Châu Tứ Hải tôi hả?”.
Châu Tứ Hải vẫn luôn muốn thể hiện, lúc này anh ta đứng ra, còn cố ý để lộ đồng hồ Omega siêu ngầu trên cổ tay anh ta, đồng thời vung vẩy chiếc chìa khóa xe BMW trên tay, vênh váo đắc ý nói.
“Các vị cô chủ cậu chủ, chúc mọi người buổi tối tốt lành” Tôn Thanh Trúc mỉm cười, chẳng qua chưa từng liếc mắt nhìn Châu Tứ Hải lấy một lần, mà chính là ánh mắt đảo một vòng quanh phòng, sau đó cười như không cười dùng trên người Giang Ngọc Hạ, cười nói.
“Mọi người rất xin lỗi, tôi vừa mới biết phòng Thiên Tự này đã sớm được người đặt trước, hơn nữa hiện tại cũng không có phòng riêng, không biết có thể làm phiền mọi người đến sảnh dùng bữa không?”.
“Tôi sẽ bố trí thêm một cái bàn ở cạnh nhà vệ sinh cho mấy người, đồng thời để bày tỏ thành ý của mình, thức ăn trên bàn này, Kim Ngọc Lâu chúng tôi sẽ giảm hai mươi phần trăm”
Lúc này trên gương mặt Tôn Thanh Trúc đều là nụ cười, thản nhiên nói ra mục đích của mình.
“Có người đặt trước?” Châu Tứ Hải vô cùng khó chịu.
“Phòng bao này là do cô Giang đặt trước, hơn nữa chúng tôi đã đến nơi này ngồi không biết bao lâu rồi, bây giờ cô mới nói cho tôi biết nơi này có người đặt trước à? Còn muốn bảo chúng tôi đi, nói đùa gì thế?” Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
| “Thật ư, có chuyện này à? Có lẽ là do cô bé ở quầy thu ngân không nói sớm tôi biết, tôi nhất định sẽ xử lý cô ta” Vẻ mặt Tôn Thanh Trúc đầy ý cười.
“Tuy mọi người ở đây đều là cô chủ cậu chủ hạng hai ở Cảng Thành, chẳng qua chắc hẳn mọi người cũng biết, phòng khách Thiên Tự ở Kim Ngọc Lâu chúng | tôi cần phải có một thân phận và địa vị nhất định mới có thể đi vào đúng không?”
"Tha thứ cho tôi nói thẳng, bình thường mà nói, lấy thân phận của mấy người mà nói, các người không có tư cách đi vào phòng Thiên Tự”. Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
“Tôi đặc biệt xếp một bàn ở cạnh nhà vệ sinh cho các người, đã là nể mặt các người lắm rồi”.
“Cũng hi vọng các vị nể mặt chúng tôi, cho công việc của chúng tôi được thuận lợi, được chứ?”.
Nói đến đây Tôn Thanh Trúc còn ý tứ sâu xa nói.
“Dù sao một lát nữa nếu như mấy vị khách quý kia đến, nhìn thấy các người vẫn còn ở chỗ này, các cô các cậu đắc tội với người ta, đó cũng không phải là lỗi của Kim Ngọc Lâu chúng tôi”.
| “Tôi đây cũng chỉ vì muốn tốt cho các người mà thôi, các người không nhìn ra được sao?”
| Nghe thấy thế đám cậu chủ cô chủ hạng hai ở đây đều có sắc mặt vô cùng khó coi.
Vốn dĩ Kim Ngọc Lâu là do phân hội Long Môn ở Cảng Thành và Las Vegas xây dựng, hiện tại chuyển nhượng một số cổ phần, nhưng bên phía nhà họ Giang vẫn nắm giữ khoảng hơn ba mươi phần trăm cổ phần.
Đơn giản mà nói, mọi người ở đây, bao gồm cả Tôn Thanh Trúc đều là làm công cho nhà họ Giang, thế nhưng hiện tại Giang Ngọc Hạ - Cô cả nhà họ Giang đang ở chỗ này ăn cơm, quản lý Kim Ngọc Lâu thế mà tới nơi này đuổi người, đây không phải là vả mặt nhà họ Giang à?
Bùi Nguyên Minh thì có chút hứng thú nhìn cảnh tượng này, thông thường EQ của quản lý khách sạn sao có thể thấp như vậy chứ? | Rõ ràng là do có người sai khiến muốn gây chuyện, chẳng qua Bùi Nguyên Minh cũng không nói gì mà chính là tiếp tục uống trà phổ nhĩ của mình.
Trái lại anh muốn xem, rốt cuộc đối phương vì mình mà đến hay là hướng về nhà họ Giang mà đến.. Lúc này đây Giang Ngọc Hạ cũng nhìn ra được điều gì đó, cô ta ngăn Châu Tứ Hải đang nổi giận lại, cau mày lạnh lùng nói.
“Tôn Thanh Trúc, cô nói cho tôi biết, rốt cuộc là nhân vật lớn nào cần dùng đến phòng khách Thiên Tự”
“Là cô Hứa - Hứa Tuyết Kỳ” Tôn Thanh Trúc mỉm cười đáp.
“Vừa rồi thư ký của cô Hứa gọi điện thoại đến, nói cô ấy muốn mở tiệc chiêu đãi mấy người bạn ở phòng Thiên Tự, cho nên bây giờ chúng tôi nhất định phải dọn dẹp sạch sẽ phòng, cô Giang hiểu chưa?”
- -----------------
Châu Tứ Hải vẫn luôn muốn thể hiện, lúc này anh ta đứng ra, còn cố ý để lộ đồng hồ Omega siêu ngầu trên cổ tay anh ta, đồng thời vung vẩy chiếc chìa khóa xe BMW trên tay, vênh váo đắc ý nói.
“Các vị cô chủ cậu chủ, chúc mọi người buổi tối tốt lành” Tôn Thanh Trúc mỉm cười, chẳng qua chưa từng liếc mắt nhìn Châu Tứ Hải lấy một lần, mà chính là ánh mắt đảo một vòng quanh phòng, sau đó cười như không cười dùng trên người Giang Ngọc Hạ, cười nói.
“Mọi người rất xin lỗi, tôi vừa mới biết phòng Thiên Tự này đã sớm được người đặt trước, hơn nữa hiện tại cũng không có phòng riêng, không biết có thể làm phiền mọi người đến sảnh dùng bữa không?”.
“Tôi sẽ bố trí thêm một cái bàn ở cạnh nhà vệ sinh cho mấy người, đồng thời để bày tỏ thành ý của mình, thức ăn trên bàn này, Kim Ngọc Lâu chúng tôi sẽ giảm hai mươi phần trăm”
Lúc này trên gương mặt Tôn Thanh Trúc đều là nụ cười, thản nhiên nói ra mục đích của mình.
“Có người đặt trước?” Châu Tứ Hải vô cùng khó chịu.
“Phòng bao này là do cô Giang đặt trước, hơn nữa chúng tôi đã đến nơi này ngồi không biết bao lâu rồi, bây giờ cô mới nói cho tôi biết nơi này có người đặt trước à? Còn muốn bảo chúng tôi đi, nói đùa gì thế?” Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
| “Thật ư, có chuyện này à? Có lẽ là do cô bé ở quầy thu ngân không nói sớm tôi biết, tôi nhất định sẽ xử lý cô ta” Vẻ mặt Tôn Thanh Trúc đầy ý cười.
“Tuy mọi người ở đây đều là cô chủ cậu chủ hạng hai ở Cảng Thành, chẳng qua chắc hẳn mọi người cũng biết, phòng khách Thiên Tự ở Kim Ngọc Lâu chúng | tôi cần phải có một thân phận và địa vị nhất định mới có thể đi vào đúng không?”
"Tha thứ cho tôi nói thẳng, bình thường mà nói, lấy thân phận của mấy người mà nói, các người không có tư cách đi vào phòng Thiên Tự”. Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
“Tôi đặc biệt xếp một bàn ở cạnh nhà vệ sinh cho các người, đã là nể mặt các người lắm rồi”.
“Cũng hi vọng các vị nể mặt chúng tôi, cho công việc của chúng tôi được thuận lợi, được chứ?”.
Nói đến đây Tôn Thanh Trúc còn ý tứ sâu xa nói.
“Dù sao một lát nữa nếu như mấy vị khách quý kia đến, nhìn thấy các người vẫn còn ở chỗ này, các cô các cậu đắc tội với người ta, đó cũng không phải là lỗi của Kim Ngọc Lâu chúng tôi”.
| “Tôi đây cũng chỉ vì muốn tốt cho các người mà thôi, các người không nhìn ra được sao?”
| Nghe thấy thế đám cậu chủ cô chủ hạng hai ở đây đều có sắc mặt vô cùng khó coi.
Vốn dĩ Kim Ngọc Lâu là do phân hội Long Môn ở Cảng Thành và Las Vegas xây dựng, hiện tại chuyển nhượng một số cổ phần, nhưng bên phía nhà họ Giang vẫn nắm giữ khoảng hơn ba mươi phần trăm cổ phần.
Đơn giản mà nói, mọi người ở đây, bao gồm cả Tôn Thanh Trúc đều là làm công cho nhà họ Giang, thế nhưng hiện tại Giang Ngọc Hạ - Cô cả nhà họ Giang đang ở chỗ này ăn cơm, quản lý Kim Ngọc Lâu thế mà tới nơi này đuổi người, đây không phải là vả mặt nhà họ Giang à?
Bùi Nguyên Minh thì có chút hứng thú nhìn cảnh tượng này, thông thường EQ của quản lý khách sạn sao có thể thấp như vậy chứ? | Rõ ràng là do có người sai khiến muốn gây chuyện, chẳng qua Bùi Nguyên Minh cũng không nói gì mà chính là tiếp tục uống trà phổ nhĩ của mình.
Trái lại anh muốn xem, rốt cuộc đối phương vì mình mà đến hay là hướng về nhà họ Giang mà đến.. Lúc này đây Giang Ngọc Hạ cũng nhìn ra được điều gì đó, cô ta ngăn Châu Tứ Hải đang nổi giận lại, cau mày lạnh lùng nói.
“Tôn Thanh Trúc, cô nói cho tôi biết, rốt cuộc là nhân vật lớn nào cần dùng đến phòng khách Thiên Tự”
“Là cô Hứa - Hứa Tuyết Kỳ” Tôn Thanh Trúc mỉm cười đáp.
“Vừa rồi thư ký của cô Hứa gọi điện thoại đến, nói cô ấy muốn mở tiệc chiêu đãi mấy người bạn ở phòng Thiên Tự, cho nên bây giờ chúng tôi nhất định phải dọn dẹp sạch sẽ phòng, cô Giang hiểu chưa?”
- -----------------
/4183
|