“Anh Bùi, tôi ở bãi đậu xe bên ngoài công viên Hải Dương” Dường như trong giọng nói của Châu Tứ Hải mang theo vô tận sợ hãi.
“Tôi trốn ở sau thùng đựng hàng, bọn họ đều đang tìm tôi, tôi không dám đi loạn, nhưng cô Giang đã bị đưa đi, anh nhanh tới đi.”
“Được, anh chờ tôi, tôi đến ngay” | Bùi Nguyên Minh mang theo vẻ lo lắng vội vàng đứng lên, ném cho nhân viên phục vụ mấy tờ tiền mặt bèn bắt một chiếc xe taxi, nhanh như chớp đi đến công viên Hải Dương ở Cảng Thành.
Ngay tại lúc Bùi Nguyên Minh rời đi không lâu, một bóng người từ góc khuất đi ra, sau đó nhỏ giọng nói vào bộ đàm.
Mục tiêu đã trúng chiêu” | Mười mấy phút sau Bùi Nguyên Minh đã đi đến cửa bãi đỗ xe của công viên Hải Dương, sau khi thanh toán tiền xe, anh dùng thang máy đi xuống, rất nhanh Bùi Nguyên Minh đã nhìn thấy mấy người trong góc.
Mấy người đàn ông cao lớn ngậm xì gà trong miệng, ép một người đàn ông ở một nơi hẻo lánh. - Trong tay những người đàn ông này đều mang theo ống nước, gậy bóng chày, ngẫu nhiên ra tay đánh cho người đàn ông kia kêu ba gọi mẹ.
| Mà cách bọn họ không xa có một chiếc xe Jeep Wrangler mui trần, lúc này có một người phụ nữ mặc sườn xám đang ngồi ở đó.
Dáng người của cô ta rất không tệ, trước ngực ngạo nghễ, vẻ mặt lãnh khốc, trong tay cô ta là một khẩu súng đổi tới đổi lui, dáng vẻ giống như một | tay súng thần. | Lúc nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đi tới, người phụ nữ mặc sườn xám này
mang theo lạnh lùng nhìn anh, trong mắt lóe lên, nhanh chóng trở nên hung ác nham hiểm.
Súng trong tay cô ta chỉ vào trán Bùi Nguyên Minh, sau đó làm một thủ thế cút được bao xa thì cút. | Dáng vẻ cố ý phách lối này khiến cho trong lòng Bùi Nguyên Minh cười lạnh.
Những người này thật sự cho rằng chuyện gì anh cũng không nhìn ra ư?
“Mày chán sống à?”.
“Mày nói xem, một lát nữa gửi dáng vẻ thê thảm của mày cho Giang Ngọc Hạ nhìn, cô ta sẽ đau lòng vì con chó như mày không?”
“Chẳng qua tao cảm thấy chắc hẳn là không, chỉ là một con chó mà thôi.”
Trong lúc nói chuyện, người đàn ông cao to vạm vỡ dẫn đầu lại giơ ngón giữa lên, sau đó gậy bóng chày trên tay bịch một tiếng đánh vào trên trán Châu Tứ Hải.
Châu Tứ Hải kêu lên một tiếng, trước mắt tối sầm, xụi lơ trên mặt đất. | Bùi Nguyên Minh nheo mắt nhìn cảnh này, nhìn một lúc, anh thản nhiên nói.
“Được rồi đấy, dùng tay cho tôi đi.” | Nghe được giọng nói của Bùi Nguyên Minh, cả người Châu Tứ Hải chấn động, trên mặt đều là biểu cảm sống sót sau tai nạn, anh ta vô thức nói.
“Anh Bùi.”
Chỉ dựa vào nét mặt và ấm ức của anh ta, xem ra chắc hẳn anh ta không phải là người tham dự vào âm mưu kia.
- -----------------
“Tôi trốn ở sau thùng đựng hàng, bọn họ đều đang tìm tôi, tôi không dám đi loạn, nhưng cô Giang đã bị đưa đi, anh nhanh tới đi.”
“Được, anh chờ tôi, tôi đến ngay” | Bùi Nguyên Minh mang theo vẻ lo lắng vội vàng đứng lên, ném cho nhân viên phục vụ mấy tờ tiền mặt bèn bắt một chiếc xe taxi, nhanh như chớp đi đến công viên Hải Dương ở Cảng Thành.
Ngay tại lúc Bùi Nguyên Minh rời đi không lâu, một bóng người từ góc khuất đi ra, sau đó nhỏ giọng nói vào bộ đàm.
Mục tiêu đã trúng chiêu” | Mười mấy phút sau Bùi Nguyên Minh đã đi đến cửa bãi đỗ xe của công viên Hải Dương, sau khi thanh toán tiền xe, anh dùng thang máy đi xuống, rất nhanh Bùi Nguyên Minh đã nhìn thấy mấy người trong góc.
Mấy người đàn ông cao lớn ngậm xì gà trong miệng, ép một người đàn ông ở một nơi hẻo lánh. - Trong tay những người đàn ông này đều mang theo ống nước, gậy bóng chày, ngẫu nhiên ra tay đánh cho người đàn ông kia kêu ba gọi mẹ.
| Mà cách bọn họ không xa có một chiếc xe Jeep Wrangler mui trần, lúc này có một người phụ nữ mặc sườn xám đang ngồi ở đó.
Dáng người của cô ta rất không tệ, trước ngực ngạo nghễ, vẻ mặt lãnh khốc, trong tay cô ta là một khẩu súng đổi tới đổi lui, dáng vẻ giống như một | tay súng thần. | Lúc nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đi tới, người phụ nữ mặc sườn xám này
mang theo lạnh lùng nhìn anh, trong mắt lóe lên, nhanh chóng trở nên hung ác nham hiểm.
Súng trong tay cô ta chỉ vào trán Bùi Nguyên Minh, sau đó làm một thủ thế cút được bao xa thì cút. | Dáng vẻ cố ý phách lối này khiến cho trong lòng Bùi Nguyên Minh cười lạnh.
Những người này thật sự cho rằng chuyện gì anh cũng không nhìn ra ư?
“Mày chán sống à?”.
“Mày nói xem, một lát nữa gửi dáng vẻ thê thảm của mày cho Giang Ngọc Hạ nhìn, cô ta sẽ đau lòng vì con chó như mày không?”
“Chẳng qua tao cảm thấy chắc hẳn là không, chỉ là một con chó mà thôi.”
Trong lúc nói chuyện, người đàn ông cao to vạm vỡ dẫn đầu lại giơ ngón giữa lên, sau đó gậy bóng chày trên tay bịch một tiếng đánh vào trên trán Châu Tứ Hải.
Châu Tứ Hải kêu lên một tiếng, trước mắt tối sầm, xụi lơ trên mặt đất. | Bùi Nguyên Minh nheo mắt nhìn cảnh này, nhìn một lúc, anh thản nhiên nói.
“Được rồi đấy, dùng tay cho tôi đi.” | Nghe được giọng nói của Bùi Nguyên Minh, cả người Châu Tứ Hải chấn động, trên mặt đều là biểu cảm sống sót sau tai nạn, anh ta vô thức nói.
“Anh Bùi.”
Chỉ dựa vào nét mặt và ấm ức của anh ta, xem ra chắc hẳn anh ta không phải là người tham dự vào âm mưu kia.
- -----------------
/4183
|