Mặt Mạnh Chí Cường gần như bị Bùi Nguyên Minh giẫm lên mặt đất, cảm nhận được sát khí trên người Bùi Nguyên Minh, cuối cùng Mạnh Chí Cường đành phải nghiến răng nghiến lợi nói.
“Rất xin lỗi”.
Sau khi anh ta nói xong câu đó, Bùi Nguyên Minh mới cười một tiếng, buông lỏng chân phải của mình ra.
Mà Mạnh Chí Cường cũng không vội vã đứng lên.
Anh ta quỳ thẳng người, sau đó vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, lộ ra khí tức dã thú.
“Họ Bùi kia, nói như vậy mày chính là Bùi Nguyên Minh? Rất tốt, hôm nay tao sẽ nhớ kỹ tất cả. Họ Bùi kia, mày nên biết, núi xanh là không thể chối bỏ, nước sâu, xanh thì luôn chảy mãi mãi. Chuyện tối hôm nay, sớm muộn gì tạo cũng sẽ đòi lại hết”.
Bùi Nguyên Minh cười lạnh một tiếng.
“Anh biết không? Tôi ghét nhất chính là có người mạnh miệng ở trước mặt tôi”.
Giọng nói vừa vang lên, Bùi Nguyên Minh dùng một tay túm cổ Mạnh Chí Cường, sau đó lấy quả lựu đạn đã mở chốt an toàn ra, trực tiếp nhét vào mồm Mạnh Chí Cường.
“Nếu miệng anh đã cứng như thế thì phải cắn cho thật chặt đó”. “Ngộ nhỡ anh nhả ra, bảo bối nhỏ này phát nổ cũng đừng trách tôi đấy.” Bùi Nguyên Minh đưa tay ra vỗ lên má phải của Mạnh Chí Cường. “Hy vọng lần tiếp theo chúng ta gặp lại, anh còn sống”.
Mạnh Chí Cường còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lúc này đây anh ta chỉ có thể gắt gao trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Minh.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh đạm mạc lại đá ra một nhát, trực tiếp đạp lăn Mạnh Chí Cường xuống đất. | Lúc này Mạnh Chí Cường luống cuống tay chân bảo vệ hai quả lựu đạn đã rút chốt an toàn kia ra, vô cùng chật vật. . Truyện Trọng Sinh
Vào lúc này, trên mặt Bùi Nguyên Minh đều là ý cười. Cái gọi là lưu manh liếm máu trên lưỡi đao cũng chỉ thế mà thôi.
“Mạnh Chí Cường trực tiếp sợ đến mức tè ra quần, nhà họ Mạnh đã mất sạch mặt mũi? Hứa Tuyết Kỳ lại bị đánh mặt? Những chuyện này, sao bây giờ mới nói cho tôi biết?”
Trong một tiệm hoa ở Cảng Victoria, Bùi Cửu Thiên tựa vào ghế sofa bên. cửa sổ, vẻ mặt ngạc nhiên.
Tin tức mới nhận được khiến cho vẻ mặt anh ta nhanh chóng trở nên u ám.
Cách đó không xa Bùi Lệ Thu nhìn thoáng qua anh ta, vừa dùng kéo sửa sang lại cành lá, vừa thản nhiên nói.
“Xảy ra chuyện gì rồi à?”. Bùi Cửu Thiên để điện thoại di động xuống, thở dài một hơi đáp.
“Hứa Tuyết Kỳ thế mà gọi Mạnh Chí Cường từ Châu Phi về, hơn nữa vì đối phó với Bùi Nguyên Minh, cô ta thế mà ngay cả Giang Ngọc Hạ cũng giam lại”
“Kết quả tối nay Bùi Nguyên Minh trực tiếp dẫn người đến hội sở Kim Ngọc ầmĩmột trận, Mạnh Chí Cường và Hứa Tuyết Kỳ đều bị ăn thiệt, nghe nói Mạnh Chí Cường sợ đến mức tè ra quần”
Sau khi nói lại tin tức mà cấp dưới báo cáo, trong mắt Bùi Cửu Thiên lóe lên ánh sáng kỳ lạ.
Hành động của Bùi Nguyên Minh hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh ta. | Rắc rối nhất chính là, ngay cả Mạnh Chí Cường cũng bị khiếp sợ, sau này Cảng Thành và Las Vegas, còn ai dám tùy tiện ra tay với Bùi Nguyên Minh?
- -----------------
“Rất xin lỗi”.
Sau khi anh ta nói xong câu đó, Bùi Nguyên Minh mới cười một tiếng, buông lỏng chân phải của mình ra.
Mà Mạnh Chí Cường cũng không vội vã đứng lên.
Anh ta quỳ thẳng người, sau đó vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, lộ ra khí tức dã thú.
“Họ Bùi kia, nói như vậy mày chính là Bùi Nguyên Minh? Rất tốt, hôm nay tao sẽ nhớ kỹ tất cả. Họ Bùi kia, mày nên biết, núi xanh là không thể chối bỏ, nước sâu, xanh thì luôn chảy mãi mãi. Chuyện tối hôm nay, sớm muộn gì tạo cũng sẽ đòi lại hết”.
Bùi Nguyên Minh cười lạnh một tiếng.
“Anh biết không? Tôi ghét nhất chính là có người mạnh miệng ở trước mặt tôi”.
Giọng nói vừa vang lên, Bùi Nguyên Minh dùng một tay túm cổ Mạnh Chí Cường, sau đó lấy quả lựu đạn đã mở chốt an toàn ra, trực tiếp nhét vào mồm Mạnh Chí Cường.
“Nếu miệng anh đã cứng như thế thì phải cắn cho thật chặt đó”. “Ngộ nhỡ anh nhả ra, bảo bối nhỏ này phát nổ cũng đừng trách tôi đấy.” Bùi Nguyên Minh đưa tay ra vỗ lên má phải của Mạnh Chí Cường. “Hy vọng lần tiếp theo chúng ta gặp lại, anh còn sống”.
Mạnh Chí Cường còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lúc này đây anh ta chỉ có thể gắt gao trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Minh.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh đạm mạc lại đá ra một nhát, trực tiếp đạp lăn Mạnh Chí Cường xuống đất. | Lúc này Mạnh Chí Cường luống cuống tay chân bảo vệ hai quả lựu đạn đã rút chốt an toàn kia ra, vô cùng chật vật. . Truyện Trọng Sinh
Vào lúc này, trên mặt Bùi Nguyên Minh đều là ý cười. Cái gọi là lưu manh liếm máu trên lưỡi đao cũng chỉ thế mà thôi.
“Mạnh Chí Cường trực tiếp sợ đến mức tè ra quần, nhà họ Mạnh đã mất sạch mặt mũi? Hứa Tuyết Kỳ lại bị đánh mặt? Những chuyện này, sao bây giờ mới nói cho tôi biết?”
Trong một tiệm hoa ở Cảng Victoria, Bùi Cửu Thiên tựa vào ghế sofa bên. cửa sổ, vẻ mặt ngạc nhiên.
Tin tức mới nhận được khiến cho vẻ mặt anh ta nhanh chóng trở nên u ám.
Cách đó không xa Bùi Lệ Thu nhìn thoáng qua anh ta, vừa dùng kéo sửa sang lại cành lá, vừa thản nhiên nói.
“Xảy ra chuyện gì rồi à?”. Bùi Cửu Thiên để điện thoại di động xuống, thở dài một hơi đáp.
“Hứa Tuyết Kỳ thế mà gọi Mạnh Chí Cường từ Châu Phi về, hơn nữa vì đối phó với Bùi Nguyên Minh, cô ta thế mà ngay cả Giang Ngọc Hạ cũng giam lại”
“Kết quả tối nay Bùi Nguyên Minh trực tiếp dẫn người đến hội sở Kim Ngọc ầmĩmột trận, Mạnh Chí Cường và Hứa Tuyết Kỳ đều bị ăn thiệt, nghe nói Mạnh Chí Cường sợ đến mức tè ra quần”
Sau khi nói lại tin tức mà cấp dưới báo cáo, trong mắt Bùi Cửu Thiên lóe lên ánh sáng kỳ lạ.
Hành động của Bùi Nguyên Minh hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh ta. | Rắc rối nhất chính là, ngay cả Mạnh Chí Cường cũng bị khiếp sợ, sau này Cảng Thành và Las Vegas, còn ai dám tùy tiện ra tay với Bùi Nguyên Minh?
- -----------------
/4183
|