Thôi Văn Triết ở trước mắt có chút không giống với trước kia.
Trên người anh ta bớt đi loại thái độ bất cần đời của cậu ấm nhà giàu, nhiều hơn một phần âm trầm như nước.
Cảnh tượng này khiến Bùi Nguyên Minh vô cùng vui vẻ, xem như bài học hôm qua không uổng phí.
“Hôm qua giày vò cả đêm, sao cậu không nghỉ ngơi một chút?”
Bùi Nguyên Minh rót cho mình một cốc trà, sau khi uống một ngụm, anh có chút hứng thú hỏi.
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh xuất hiện, Thôi Văn Triết đột nhiên khẽ động, sau đó cung kính báo cáo.
“Anh Bùi, tối hôm qua tôi đã tìm hiểu một số tin tức, chuẩn bị báo cáo với anh. Chỉ là anh vẫn đang nghỉ ngơi, cho nên tôi không tiện quấy rầy nữa.”
“Vật vả cho cậu rồi” Bùi Nguyên Minh nói.
Không vất vả” Thôi Văn Triết lắc đầu. “Hơn nữa vốn dĩ tôi không ngủ được” Bùi Nguyên Minh cười nói. “Không ngủ được? Là tức giận hay cừu hận?”
“Cả hai đều không phải, năm đó ở đường đạo doanh, anh đã từng nói, muốn từ cấp bậc binh vương bước vào cảnh giới chiến thần cần đối mặt với nội tâm của chính mình, cần thật sự có được dũng khí”
| “Trước đó trong quá khứ tôi không biết những lời này là có ý gì, nhưng dường như tối hôm qua, tôi đã hiểu ra rồi”
| Hiển nhiên sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, tâm tính của Thôi Văn Triết đã đạt được rèn luyện to lớn.
Người tài ba có thể nhẫn nhịn những thứ mà người khác không chịu nổi, vốn dĩ cũng không phải người bình thường có thể làm được.
Bùi Nguyên Minh vươn tay vỗ lên vai Thôi Văn Triết, khẽ nói. | “Không tệ, đây là một chuyện tốt, lúc cậu đối diện trực tiếp với nội tâm. của mình, cậu sẽ biết mình muốn gì, đến khi đó, chuyện cậu muốn bước vào cảnh giới Chiến Thần sẽ không còn gì khó khăn nữa.”
“Chiến thần không chỉ tăng lên về mặt thực lực, càng là một loại thăng hoa trên phương diện tinh thần” | “Chỉ có khi bản thân cậu sinh hoạt theo dáng vẻ ban đầu, không sống thành dáng vẻ mà mình chán ghét, không muốn vì thế tục mà bị trói buộc, như vậy khoảng cách đến cấp bậc kia của cậu không còn xa nữa”
Thôi Văn Triết giống như có điều suy nghĩ khẽ gật đầu, tổng giáo đầu đúng là tổng giáo đầu.
Dạng người này ở trong nội bộ Long Môn quyền cao chức trọng, nhưng | bây giờ lại bị chấp pháp đường đưa đi lâu như thế.
Nhìn thể nào cũng thấy có vấn đề.
“Đi thôi, chúng ta đến nhà họ Giang xem tình hình như thế nào?” Bùi Nguyên Minh quả quyết ra lệnh dẫn đầu đến Long Điện Cảng Thành và Las Vegas.
Cùng lúc đó nhà họ Giang.
Nhà họ Giang quản lý Long Môn Cảng Thành và Las Vegas nhiều năm, được cho là quyền cao chức trọng.
Cho nên biệt thự của nhà họ Giang tọa lạc dưới chân núi Thái Bình. | Lúc Giang Ngọc Hạ được đưa về nhà họ Giang, toàn bộ nhà họ Giang đều ở trong bầu không khí vô cùng nghiêm túc.
Giang Hoành Lâm bị người của chấp pháp đường đưa đi đến nay chưa trở về.
Tối hôm qua Giang Ngọc Hạ cũng bị Hứa Tuyết Kỳ trói đi, thiếu chút nữa đã gặp nguy hiểm.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến cho nhà họ Giang bọn họ đã mất đi trụ cột đáng tin cậy, trở nên hỗn loạn.
- -----------------
Trên người anh ta bớt đi loại thái độ bất cần đời của cậu ấm nhà giàu, nhiều hơn một phần âm trầm như nước.
Cảnh tượng này khiến Bùi Nguyên Minh vô cùng vui vẻ, xem như bài học hôm qua không uổng phí.
“Hôm qua giày vò cả đêm, sao cậu không nghỉ ngơi một chút?”
Bùi Nguyên Minh rót cho mình một cốc trà, sau khi uống một ngụm, anh có chút hứng thú hỏi.
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh xuất hiện, Thôi Văn Triết đột nhiên khẽ động, sau đó cung kính báo cáo.
“Anh Bùi, tối hôm qua tôi đã tìm hiểu một số tin tức, chuẩn bị báo cáo với anh. Chỉ là anh vẫn đang nghỉ ngơi, cho nên tôi không tiện quấy rầy nữa.”
“Vật vả cho cậu rồi” Bùi Nguyên Minh nói.
Không vất vả” Thôi Văn Triết lắc đầu. “Hơn nữa vốn dĩ tôi không ngủ được” Bùi Nguyên Minh cười nói. “Không ngủ được? Là tức giận hay cừu hận?”
“Cả hai đều không phải, năm đó ở đường đạo doanh, anh đã từng nói, muốn từ cấp bậc binh vương bước vào cảnh giới chiến thần cần đối mặt với nội tâm của chính mình, cần thật sự có được dũng khí”
| “Trước đó trong quá khứ tôi không biết những lời này là có ý gì, nhưng dường như tối hôm qua, tôi đã hiểu ra rồi”
| Hiển nhiên sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, tâm tính của Thôi Văn Triết đã đạt được rèn luyện to lớn.
Người tài ba có thể nhẫn nhịn những thứ mà người khác không chịu nổi, vốn dĩ cũng không phải người bình thường có thể làm được.
Bùi Nguyên Minh vươn tay vỗ lên vai Thôi Văn Triết, khẽ nói. | “Không tệ, đây là một chuyện tốt, lúc cậu đối diện trực tiếp với nội tâm. của mình, cậu sẽ biết mình muốn gì, đến khi đó, chuyện cậu muốn bước vào cảnh giới Chiến Thần sẽ không còn gì khó khăn nữa.”
“Chiến thần không chỉ tăng lên về mặt thực lực, càng là một loại thăng hoa trên phương diện tinh thần” | “Chỉ có khi bản thân cậu sinh hoạt theo dáng vẻ ban đầu, không sống thành dáng vẻ mà mình chán ghét, không muốn vì thế tục mà bị trói buộc, như vậy khoảng cách đến cấp bậc kia của cậu không còn xa nữa”
Thôi Văn Triết giống như có điều suy nghĩ khẽ gật đầu, tổng giáo đầu đúng là tổng giáo đầu.
Dạng người này ở trong nội bộ Long Môn quyền cao chức trọng, nhưng | bây giờ lại bị chấp pháp đường đưa đi lâu như thế.
Nhìn thể nào cũng thấy có vấn đề.
“Đi thôi, chúng ta đến nhà họ Giang xem tình hình như thế nào?” Bùi Nguyên Minh quả quyết ra lệnh dẫn đầu đến Long Điện Cảng Thành và Las Vegas.
Cùng lúc đó nhà họ Giang.
Nhà họ Giang quản lý Long Môn Cảng Thành và Las Vegas nhiều năm, được cho là quyền cao chức trọng.
Cho nên biệt thự của nhà họ Giang tọa lạc dưới chân núi Thái Bình. | Lúc Giang Ngọc Hạ được đưa về nhà họ Giang, toàn bộ nhà họ Giang đều ở trong bầu không khí vô cùng nghiêm túc.
Giang Hoành Lâm bị người của chấp pháp đường đưa đi đến nay chưa trở về.
Tối hôm qua Giang Ngọc Hạ cũng bị Hứa Tuyết Kỳ trói đi, thiếu chút nữa đã gặp nguy hiểm.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến cho nhà họ Giang bọn họ đã mất đi trụ cột đáng tin cậy, trở nên hỗn loạn.
- -----------------
/4183
|