Mà lúc này đây sắc mặt Mạnh Chí Cường liên tục thay đổi, cảnh tượng trước mắt này, đối với anh ta mà nói thật sự là một sự sỉ nhục.
Mạnh Chí Cường anh ta tung hoành khắp Châu Phi, luôn luôn lấy không sợ chết để nổi danh. Nhưng không nghĩ đến hôm nay lại bị người ta áp chế.
Hơn nữa so với anh ta, thằng cha này càng thêm hung ác hơn, bởi vì hiện tại chỉ cần vài giây là lựu đạn này sẽ nổ tung, tất cả cùng chết.
| Mạnh Chí Cường anh ta luôn cho mình là người hung hãn không sợ chết, cho là mình có thể dựa vào điều đó hung hăng và mặt mọi người, thế nhưng hôm nay một thằng cha không biết từ đầu xuất hiện | làm cho anh ta thấy rõ được sự sợ hãi trong lòng mình.
Vốn dĩ sự phách lối và điên cuồng trong quá khứ của anh ta đều được xây dựng từ điều kiện tiên quyết là biết mình không chết.
Một khi không khống chế được toàn cục, một khi phát hiện ra mình cũng có khả năng bị người ta giết chết, chính mình cũng giống như những người khác biết sợ hãi.
| Phát hiện này khiến cho gương mặt Mạnh Chí Cường trở nên vặn vẹo đến cực hạn, đồng thời cũng khiến vẻ mặt anh ta âm trầm.
“Ranh con, mày giỏi lắm, tử sĩ nhà họ Thôi à? Mày dám báo tên không?”
“Để xem ngày mai tạo giết cả nhà mày như thế nào, đào hết mười tám đời tổ tông nhà mày lên, nghiền xương thành tro”.
Lúc này vẻ mặt Mạnh Chí Cường âm trầm, rõ ràng anh ta không dám đồng quy vụ tận, nhưng lại mang theo vài phần nghiêm túc.
Bốp. Bùi Nguyên Minh lại trở tay tát anh ta, vẻ mặt lạnh nhạt. “Lải nhải nhiều như thế làm gì?”. “Hoặc là cùng chết, hoặc là quỳ xuống nói xin lỗi” Đối với loại người này, Bùi Nguyên Minh rất rõ nên xử lý như thế nào. Anh ở trên chiến trường nhiều năm, chẳng lẽ còn sợ một tên lính đánh thuê chưa mọc đủ lông cánh? . Truyện Mạt Thế
Mặt Mạnh Chí Cường sưng to, có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời anh ta phải chịu nhục nhã như thế, điều này khiến cho mặt mũi anh ta vặn vẹo đến cực hạn.
“Á!” Một đám phụ nữ xinh đẹp đều theo bản năng hét lên, vẻ mặt tái mét.
Bọn họ sợ Mạnh Chí Cường xúc động một cái trực tiếp buông tay, như thế cuộc đời này của mình sẽ chấm dứt.
“Anh Thôi, anh giỏi lắm, bên cạnh còn có loại người này, chẳng trách những năm này nhà họ Thôi nước lên thì thuyền lên, chẳng qua anh tốt nhất nên trân quý anh ta, nếu không tôi sẽ giết chết anh ta.”
Hiển nhiên tuy đây là lần đầu tiên Mạnh Chí Cường nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, nhưng anh ta đã nổi | lên sát tâm với Bùi Nguyên Minh.
Dù sao lấy bản lĩnh của Mạnh Chí Cường anh ta mà nói, tung hoành ở Cảng Thành và Las Vegas nhiều năm như thế, lần đầu tiên bị người ta vả mặt, sao anh ta có thể không trả thù cho được?
Sắc mặt Thôi Văn Triết lạnh lẽo, không nói một lời, ở trước mặt Bùi Nguyên Minh, anh ta không có tư cách lên tiếng.
Nếu như Bùi Nguyên Minh thật sự cùng chết với Mạnh Chí Cường, anh ta cũng chuẩn bị đi chung con đường với Bùi Nguyên Minh.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt vỗ mặt Mạnh Chí Cường, thản nhiên nói.
“Anh Mạnh đừng nói nhảm nữa, con đường thứ ba này của anh đi không thông, hoặc là quỳ hoặc là chết, chỉ có hai con đường thôi, anh lựa chọn nhanh lên, thời gian không còn nhiều đầu, Diêm Vương đang chờ chúng ta đấy.”
- -----------------
Mạnh Chí Cường anh ta tung hoành khắp Châu Phi, luôn luôn lấy không sợ chết để nổi danh. Nhưng không nghĩ đến hôm nay lại bị người ta áp chế.
Hơn nữa so với anh ta, thằng cha này càng thêm hung ác hơn, bởi vì hiện tại chỉ cần vài giây là lựu đạn này sẽ nổ tung, tất cả cùng chết.
| Mạnh Chí Cường anh ta luôn cho mình là người hung hãn không sợ chết, cho là mình có thể dựa vào điều đó hung hăng và mặt mọi người, thế nhưng hôm nay một thằng cha không biết từ đầu xuất hiện | làm cho anh ta thấy rõ được sự sợ hãi trong lòng mình.
Vốn dĩ sự phách lối và điên cuồng trong quá khứ của anh ta đều được xây dựng từ điều kiện tiên quyết là biết mình không chết.
Một khi không khống chế được toàn cục, một khi phát hiện ra mình cũng có khả năng bị người ta giết chết, chính mình cũng giống như những người khác biết sợ hãi.
| Phát hiện này khiến cho gương mặt Mạnh Chí Cường trở nên vặn vẹo đến cực hạn, đồng thời cũng khiến vẻ mặt anh ta âm trầm.
“Ranh con, mày giỏi lắm, tử sĩ nhà họ Thôi à? Mày dám báo tên không?”
“Để xem ngày mai tạo giết cả nhà mày như thế nào, đào hết mười tám đời tổ tông nhà mày lên, nghiền xương thành tro”.
Lúc này vẻ mặt Mạnh Chí Cường âm trầm, rõ ràng anh ta không dám đồng quy vụ tận, nhưng lại mang theo vài phần nghiêm túc.
Bốp. Bùi Nguyên Minh lại trở tay tát anh ta, vẻ mặt lạnh nhạt. “Lải nhải nhiều như thế làm gì?”. “Hoặc là cùng chết, hoặc là quỳ xuống nói xin lỗi” Đối với loại người này, Bùi Nguyên Minh rất rõ nên xử lý như thế nào. Anh ở trên chiến trường nhiều năm, chẳng lẽ còn sợ một tên lính đánh thuê chưa mọc đủ lông cánh? . Truyện Mạt Thế
Mặt Mạnh Chí Cường sưng to, có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời anh ta phải chịu nhục nhã như thế, điều này khiến cho mặt mũi anh ta vặn vẹo đến cực hạn.
“Á!” Một đám phụ nữ xinh đẹp đều theo bản năng hét lên, vẻ mặt tái mét.
Bọn họ sợ Mạnh Chí Cường xúc động một cái trực tiếp buông tay, như thế cuộc đời này của mình sẽ chấm dứt.
“Anh Thôi, anh giỏi lắm, bên cạnh còn có loại người này, chẳng trách những năm này nhà họ Thôi nước lên thì thuyền lên, chẳng qua anh tốt nhất nên trân quý anh ta, nếu không tôi sẽ giết chết anh ta.”
Hiển nhiên tuy đây là lần đầu tiên Mạnh Chí Cường nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, nhưng anh ta đã nổi | lên sát tâm với Bùi Nguyên Minh.
Dù sao lấy bản lĩnh của Mạnh Chí Cường anh ta mà nói, tung hoành ở Cảng Thành và Las Vegas nhiều năm như thế, lần đầu tiên bị người ta vả mặt, sao anh ta có thể không trả thù cho được?
Sắc mặt Thôi Văn Triết lạnh lẽo, không nói một lời, ở trước mặt Bùi Nguyên Minh, anh ta không có tư cách lên tiếng.
Nếu như Bùi Nguyên Minh thật sự cùng chết với Mạnh Chí Cường, anh ta cũng chuẩn bị đi chung con đường với Bùi Nguyên Minh.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt vỗ mặt Mạnh Chí Cường, thản nhiên nói.
“Anh Mạnh đừng nói nhảm nữa, con đường thứ ba này của anh đi không thông, hoặc là quỳ hoặc là chết, chỉ có hai con đường thôi, anh lựa chọn nhanh lên, thời gian không còn nhiều đầu, Diêm Vương đang chờ chúng ta đấy.”
- -----------------
/4183
|