Rất nhanh, toàn bộ quá trình chữa trị đã đến bước cuối cùng.
Bùi Nguyên Minh lấy một con dao phẫu thuật ra, cẩn thận cắt vào giữa hai hàng mày của Dương Đế Minh.
Ở chỗ đó có một sợi tơ màu đen. Chỉ cần loại bỏ sợi tơ này thì chất độc trong cơ thể của Dương Đế Minh sẽ hoàn toàn biến mất.
Mà với tốc độ hồi phục của chiến thần thì chỉ cần một đêm thì tất cả các vết thương sẽ hoàn toàn biến mất.
“Rầm!”
Trong lúc Bùi Nguyên Minh chuẩn bị rút sợi tơ đen độc tố cuối cùng đó ra, hơn mười chiều Wrangler dùng tốc độ nhanh nhất, trực tiếp dừng ở cửa chính của hội quán.
Cửa xe mở ra, hơn mười người đàn ông mặc quần áo rằn ri bước xuống.
Vẻ mặt người nào người ấy đều thờ ơ, bên hông đeo súng, phía sau đeo đao, vừa nhìn đã biết là vệ sĩ. chuyên nghiệp.
Ngay sau đó, cửa của chiếc xe chính giữa nhất mở ra, sau đó một cặp đôi mặc trang phục lộng lẫy chắp hai tay đi xuống.
Mà người đi đầu là một cô gái Nam Dương tóc ngắn.
Da của cô ta màu vàng nhạt, nhưng lại mềm mịn không gì sánh nổi, dáng người cũng vô cùng yêu điệu, sườn xám trên người khoe trọn đường cong cơ thể.
Khiến người khác nhìn thấy thì ngẩn ra, trông vô cùng hấp dẫn.
Nhưng trên mặt cô ta lại có khí chất ngang tàng, lúc bước đi giày cao gót nện “cọc cọc” trên mặt đất, cả người đều toát lên vẻ vênh váo hung hăng.
Tất cả vệ sĩ chịu trách nhiệm cánh cửa của hội quán Nam Dương khi nhìn thấy cô ta thì vẻ mặt đều | biến sắc.
Lúc cô gái sườn xám này đi vào bên trong, nhóm nam nữ đang cầm ly cùng với nhau đều khẽ nhíu mày.
Rất nhiều người khi nhìn thấy cô ta đều tỏ vẻ kiêng kỵ. Một thanh niên Nam Dương lúc này đang cười vô cùng phách lối càng biến sắc, sau đó cau mày nói: "Sao Nguyễn Ngọc Hân lại đến Cảng Thành?”
“Chẳng lẽ gia tộc nhà họ Nguyễn, một trong ba gia tộc lớn nhất của Nam Dương lại muốn đến Cảng Thành đoạt quyền, muốn điều hành bang Nam Dương?”
“Bang Nam Dương hiện tại đang nằm trong tay của bang chủ Dương mà”.
Lời này vừa dứt, tất cả những thanh niên quyền quý của Nam Dương có mặt ở đây đều xạm mặt.
Dù Dương Huyền Trân là bang chủ của Nam Dương nhưng nếu nói đến địa vị thì cô ấy không thể hơn. Nguyễn Ngọc Hân được.
Lúc này Nguyễn Ngọc Hân không hề để ý ở đây còn có người, cô ta lạnh lùng đi về phía cầu thang.
Người đàn ông ban nãy đã ngăn Bùi Nguyên Minh lại kia lúc này nhanh chóng đi xuống, mỉm cười nói: “Cô Nguyễn, chào buổi tối”.
“Không biết cô đột ngột đến nên không tiếp đón từ xa!” “Không biết có chuyện gì, đợi sáng mai xử lý không tốt hơn sao?” Dù anh ta tươi cười rạng rỡ nhưng mà ánh mắt vẫn có ý kiêng kỵ.
- -----------------
Bùi Nguyên Minh lấy một con dao phẫu thuật ra, cẩn thận cắt vào giữa hai hàng mày của Dương Đế Minh.
Ở chỗ đó có một sợi tơ màu đen. Chỉ cần loại bỏ sợi tơ này thì chất độc trong cơ thể của Dương Đế Minh sẽ hoàn toàn biến mất.
Mà với tốc độ hồi phục của chiến thần thì chỉ cần một đêm thì tất cả các vết thương sẽ hoàn toàn biến mất.
“Rầm!”
Trong lúc Bùi Nguyên Minh chuẩn bị rút sợi tơ đen độc tố cuối cùng đó ra, hơn mười chiều Wrangler dùng tốc độ nhanh nhất, trực tiếp dừng ở cửa chính của hội quán.
Cửa xe mở ra, hơn mười người đàn ông mặc quần áo rằn ri bước xuống.
Vẻ mặt người nào người ấy đều thờ ơ, bên hông đeo súng, phía sau đeo đao, vừa nhìn đã biết là vệ sĩ. chuyên nghiệp.
Ngay sau đó, cửa của chiếc xe chính giữa nhất mở ra, sau đó một cặp đôi mặc trang phục lộng lẫy chắp hai tay đi xuống.
Mà người đi đầu là một cô gái Nam Dương tóc ngắn.
Da của cô ta màu vàng nhạt, nhưng lại mềm mịn không gì sánh nổi, dáng người cũng vô cùng yêu điệu, sườn xám trên người khoe trọn đường cong cơ thể.
Khiến người khác nhìn thấy thì ngẩn ra, trông vô cùng hấp dẫn.
Nhưng trên mặt cô ta lại có khí chất ngang tàng, lúc bước đi giày cao gót nện “cọc cọc” trên mặt đất, cả người đều toát lên vẻ vênh váo hung hăng.
Tất cả vệ sĩ chịu trách nhiệm cánh cửa của hội quán Nam Dương khi nhìn thấy cô ta thì vẻ mặt đều | biến sắc.
Lúc cô gái sườn xám này đi vào bên trong, nhóm nam nữ đang cầm ly cùng với nhau đều khẽ nhíu mày.
Rất nhiều người khi nhìn thấy cô ta đều tỏ vẻ kiêng kỵ. Một thanh niên Nam Dương lúc này đang cười vô cùng phách lối càng biến sắc, sau đó cau mày nói: "Sao Nguyễn Ngọc Hân lại đến Cảng Thành?”
“Chẳng lẽ gia tộc nhà họ Nguyễn, một trong ba gia tộc lớn nhất của Nam Dương lại muốn đến Cảng Thành đoạt quyền, muốn điều hành bang Nam Dương?”
“Bang Nam Dương hiện tại đang nằm trong tay của bang chủ Dương mà”.
Lời này vừa dứt, tất cả những thanh niên quyền quý của Nam Dương có mặt ở đây đều xạm mặt.
Dù Dương Huyền Trân là bang chủ của Nam Dương nhưng nếu nói đến địa vị thì cô ấy không thể hơn. Nguyễn Ngọc Hân được.
Lúc này Nguyễn Ngọc Hân không hề để ý ở đây còn có người, cô ta lạnh lùng đi về phía cầu thang.
Người đàn ông ban nãy đã ngăn Bùi Nguyên Minh lại kia lúc này nhanh chóng đi xuống, mỉm cười nói: “Cô Nguyễn, chào buổi tối”.
“Không biết cô đột ngột đến nên không tiếp đón từ xa!” “Không biết có chuyện gì, đợi sáng mai xử lý không tốt hơn sao?” Dù anh ta tươi cười rạng rỡ nhưng mà ánh mắt vẫn có ý kiêng kỵ.
- -----------------
/4183
|